1 Nếu bạn không mơ mộng và lên kế hoạch thực hiện giấc mơ, bạn sẽ chẳng bao giờ đạt được. Sun Jul 08, 2012 10:28 am
Nếu bạn không mơ mộng và lên kế hoạch thực hiện giấc mơ, bạn sẽ chẳng bao giờ đạt được.
Bàn tay túa mồ hôi, ly nước lạnh đã làm dịu cơn khát nhưng không làm giảm được sự căng thẳng vốn có trong không khí ngày thi đấu hôm nay tại giải Olympic Trẻ Toàn Quốc. Sào đang ở mức 17feet, cao hơn thành tích tốt nhất của anh 3 inch. Michael Stone đang đương đầu với một ngày gian nan nhất trong sự nghiệp nhảy sào của mình. Nhưng đây cũng chính là ngày Michael Stone thực hiện giấc mơ mình tìm kiếm bấy lâu nay...
Michael còn nhớ, ngày bé anh toàn mơ được bay. Mẹ Michael kể bao nhiêu là chuyện về bay lượn khi anh lớn dần. Những câu chuyện kể về một vùng đất được nhìn từ trên cao, đầy màu sắc và niềm đam mê. Nhưng cũng có một giấc mơ luôn lặp lại, Michael thấy mình đang chạy trên đường làng, cảm nhận được các viên đá dưới chân, chạy xuống dải lúa mì vàng óng, anh vượt lên chuyến xe lửa đang băng qua cánh đồng đầy gió. Hít một hơi thật sâu, Michael bay bổng lên khỏi mặt đất, tung cánh lên như chim đại bàng.
Cha anh, thì ngược lại, không phải là người mơ mộng. Bert Stone là người rất thực tế. Khẩu hiệu của ông là: Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy! Và từ năm 14 tuổI, Michael đã nỗ lực luyện tập môn nhảy sào vì theo cậu đây là cách tốt nhất để thực hiện ước mơ bay.
Michael đang là một trong hai đấu thủ cuối cùng ở vòng chung kết cuộc thi nhảy sào tạI Olympic Trẻ Toàn Quốc. Anh vượt qua mức sào 17 feet 2 inch và 17 feet 4 inch, và giờ là lượt nhảy đợt cuối. Nếu thất bại, anh sẽ chỉ xếp thứ hai. Không có gì phải xấu hổ nhưng Michael không cho phép mình nghĩ đến việc không chiếm vị trí cao nhất.
Lăn một vòng rồi thực hiện động tác xuất phát, anh biết mình đang đi trên đường chạy quan trọng nhất trong cuộc đời. Lần này dường như đường chạy hơi khác. Anh thoáng giật mình và rồi có cảm giác như đang chạm vào đống cỏ khô ẩm ướt. Mức sào đã được nâng cao hơn 1inch. Chỉ 1 inch cao hơn kỷ lục quốc gia. Quá căng. Michael bắt đầu thấy hồi hộp, chính xác là sợ hãi. Và rồi từ đâu đó, từ sâu thẳm trong tâm hồn, anh mường tượng thấy mẹ trong giờ khắc này. Rất đơn giản. Ngày trước mẹ luôn dặn khi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc khiếp sợ thì hãy hít thật sau vào.
Anh đã làm như thế, vừa thả lỏng, vừa nhẹ nhàng gác sào lên chân mình, bắt đầu. Im lặng đến ngạt thở. Khi nghe tiếng hót xa xăm của những chú chim cổ đỏ bay lượn trên cao, anh biết đã đến lúc mình bay.
Lúc bắt đầu chạy nước rút, anh cảm thấy như mình trở về những gì rất quen thuộc. Mặt đất dưới chân giống con đường làng, những viên đá những mảng bụi và dải đồng lúa mì vàng óng. Anh hít một hơi thật sâu, và bắt đầu bay, bay lên mà không cần gắng sức, bay lên như anh đã từng mơ trong giấc mơ ngày bé. Chỉ có điều anh biết lần này không phải là mơ. Đây là thật. Michael bay vút lên dũng mãnh như một chú đại bàng.
Anh biết cha mẹ cũng đang mỉm cười, có khi phá ra cười. Anh đâu biết rằng cha anh đang ôm chầm lấy mẹ anh mà khóc. Phải. Cái ông Bert Stone vẫn bảo: “Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy!” đang khóc rinh rích với những giọt nước mắt tuyệt vời: những giọt nước mắt tự hào. Michael vượt qua mức 17 feet 6.5 inch - đạt kỷ lục Olympic Trẻ quốc gia và thế giới.
Giờ đây, không chỉ nước Mỹ mà cả thế giới đều biết tới anh, cảm phục anh và nhiều người xem anh là thần tượng, là tấm gương để noi theo.Tại sao vậy?
Chắc chắn không phải vì anh là người vừa lập kỷ lục thế giới, cũng không phải anh là người tăng mức sào lên 9.5inch. Đơn giản lắm, anh là một người mù.
Bạn đọc bình luận:
Ôi ! Thật ngạc nhiên và đầy thú vị ! Câu chuyện hay và sâu sắc quá ! Tôi chỉ mới đọc một đoạn đầu, đã cảm phục anh chàng ấy, đến khi cuối bài, biết anh ấy là người mù, có thể nói tôi đã sửng sốt đến mức thẫn thờ. Tôi không ngờ được rằng một con người khuyết tật cũng có thể lập nên một kỷ lục thế giới. Mà sự thành công của anh ta chính là nhờ vào đấng sinh thành của mình và chính ước mơ của mình. Ước mơ của anh đã giúp anh cố gắng thật nhiều, "anh không cho phép mình nghĩ đến việc không chiếm vị trí cao nhất" và anh đã thành công. Một chiến thắng đầy ý nghĩa, cho cả anh và cha mẹ anh nữa.
( 16/11/2002 Nhat An )
"Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng cả trái đất này lên". Câu nói này không đơn thuần chỉ đúng trong lĩnh vực vật lý nữa, ít ra thì nó đã đúng trong trường hợp này. Điểm tựa mà anh dựa vào tưởng rằng rất bình thường, nhưng nó lại có một sức mạnh mà không phải con người nào cũng có được, đó là tình yêu thương của ba mẹ, và hơn thế nữa, là niềm tin, là hi vọng, là mơ ước của một con người không được lành lặn nhưng, những người bình thường như chúng ta đây, chưa chắc có được....
( 21/11/2002 phuong )
Câu cuối cùng của toàn bộ những dòng chữ trên đã bất ngờ làm tôi nổi hết gai óc, hai bàn tay phải ôm vào mặt để giấu những giọt nước mắt. Tất cả cảm xúc của tôi đột ngột đến trong vài giây ấy khi tôi biết... Michael là một người mù! Tôi không biết phải nói như thế nào về cảm xúc của mình, một từ rõ ràng nhất là trên cả ngưỡng mộ hay khâm phục Michael!
( 28/05/2004 Hoàng Anh )
Thật sự mình thấy bất ngờ vô cùng khi đọc câu cuối cùng !
Mình đã gặp nhiều điều không vui trong học tập !Mới hôm qua thôi . Ý tưởng cho đề tài thuyết trình của mình đã bị gạt bỏ phũ phàng với lý do không đủ thời gian để thay bằng một ý tưởng khác cũng với thời gian như thế ! Thật sự là mình buồn vì những mong ước , suy nghĩ của mình cho đề tài bỗng chốc tan thành sương khói . Nhưng khi đọc bài này mình nghĩ rằng tại sao lại phải buồn phiền mà không cố gắng chứ ! Phải không ?
( 23/10/2004 Ánh Nguyệt )
Tôi thích câu chuyện này bời câu kết của nó. Đây rõ ràng là dụng ý nghệ thuật của tác giả. Với câu kết này tác giả đã nâng câu chuyện từ một chuyện kể lể thông thường về nghị lực trong cuộc sống thành một câu chuyện cổ tích thời hiện đai. Đó là ý nghĩa nhân văn của tác phẩm
Bàn tay túa mồ hôi, ly nước lạnh đã làm dịu cơn khát nhưng không làm giảm được sự căng thẳng vốn có trong không khí ngày thi đấu hôm nay tại giải Olympic Trẻ Toàn Quốc. Sào đang ở mức 17feet, cao hơn thành tích tốt nhất của anh 3 inch. Michael Stone đang đương đầu với một ngày gian nan nhất trong sự nghiệp nhảy sào của mình. Nhưng đây cũng chính là ngày Michael Stone thực hiện giấc mơ mình tìm kiếm bấy lâu nay...
Michael còn nhớ, ngày bé anh toàn mơ được bay. Mẹ Michael kể bao nhiêu là chuyện về bay lượn khi anh lớn dần. Những câu chuyện kể về một vùng đất được nhìn từ trên cao, đầy màu sắc và niềm đam mê. Nhưng cũng có một giấc mơ luôn lặp lại, Michael thấy mình đang chạy trên đường làng, cảm nhận được các viên đá dưới chân, chạy xuống dải lúa mì vàng óng, anh vượt lên chuyến xe lửa đang băng qua cánh đồng đầy gió. Hít một hơi thật sâu, Michael bay bổng lên khỏi mặt đất, tung cánh lên như chim đại bàng.
Cha anh, thì ngược lại, không phải là người mơ mộng. Bert Stone là người rất thực tế. Khẩu hiệu của ông là: Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy! Và từ năm 14 tuổI, Michael đã nỗ lực luyện tập môn nhảy sào vì theo cậu đây là cách tốt nhất để thực hiện ước mơ bay.
Michael đang là một trong hai đấu thủ cuối cùng ở vòng chung kết cuộc thi nhảy sào tạI Olympic Trẻ Toàn Quốc. Anh vượt qua mức sào 17 feet 2 inch và 17 feet 4 inch, và giờ là lượt nhảy đợt cuối. Nếu thất bại, anh sẽ chỉ xếp thứ hai. Không có gì phải xấu hổ nhưng Michael không cho phép mình nghĩ đến việc không chiếm vị trí cao nhất.
Lăn một vòng rồi thực hiện động tác xuất phát, anh biết mình đang đi trên đường chạy quan trọng nhất trong cuộc đời. Lần này dường như đường chạy hơi khác. Anh thoáng giật mình và rồi có cảm giác như đang chạm vào đống cỏ khô ẩm ướt. Mức sào đã được nâng cao hơn 1inch. Chỉ 1 inch cao hơn kỷ lục quốc gia. Quá căng. Michael bắt đầu thấy hồi hộp, chính xác là sợ hãi. Và rồi từ đâu đó, từ sâu thẳm trong tâm hồn, anh mường tượng thấy mẹ trong giờ khắc này. Rất đơn giản. Ngày trước mẹ luôn dặn khi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, hoặc khiếp sợ thì hãy hít thật sau vào.
Anh đã làm như thế, vừa thả lỏng, vừa nhẹ nhàng gác sào lên chân mình, bắt đầu. Im lặng đến ngạt thở. Khi nghe tiếng hót xa xăm của những chú chim cổ đỏ bay lượn trên cao, anh biết đã đến lúc mình bay.
Lúc bắt đầu chạy nước rút, anh cảm thấy như mình trở về những gì rất quen thuộc. Mặt đất dưới chân giống con đường làng, những viên đá những mảng bụi và dải đồng lúa mì vàng óng. Anh hít một hơi thật sâu, và bắt đầu bay, bay lên mà không cần gắng sức, bay lên như anh đã từng mơ trong giấc mơ ngày bé. Chỉ có điều anh biết lần này không phải là mơ. Đây là thật. Michael bay vút lên dũng mãnh như một chú đại bàng.
Anh biết cha mẹ cũng đang mỉm cười, có khi phá ra cười. Anh đâu biết rằng cha anh đang ôm chầm lấy mẹ anh mà khóc. Phải. Cái ông Bert Stone vẫn bảo: “Nếu mình mơ ước điều gì thì phải lao động để đạt được điều ấy!” đang khóc rinh rích với những giọt nước mắt tuyệt vời: những giọt nước mắt tự hào. Michael vượt qua mức 17 feet 6.5 inch - đạt kỷ lục Olympic Trẻ quốc gia và thế giới.
Giờ đây, không chỉ nước Mỹ mà cả thế giới đều biết tới anh, cảm phục anh và nhiều người xem anh là thần tượng, là tấm gương để noi theo.Tại sao vậy?
Chắc chắn không phải vì anh là người vừa lập kỷ lục thế giới, cũng không phải anh là người tăng mức sào lên 9.5inch. Đơn giản lắm, anh là một người mù.
Bạn đọc bình luận:
Ôi ! Thật ngạc nhiên và đầy thú vị ! Câu chuyện hay và sâu sắc quá ! Tôi chỉ mới đọc một đoạn đầu, đã cảm phục anh chàng ấy, đến khi cuối bài, biết anh ấy là người mù, có thể nói tôi đã sửng sốt đến mức thẫn thờ. Tôi không ngờ được rằng một con người khuyết tật cũng có thể lập nên một kỷ lục thế giới. Mà sự thành công của anh ta chính là nhờ vào đấng sinh thành của mình và chính ước mơ của mình. Ước mơ của anh đã giúp anh cố gắng thật nhiều, "anh không cho phép mình nghĩ đến việc không chiếm vị trí cao nhất" và anh đã thành công. Một chiến thắng đầy ý nghĩa, cho cả anh và cha mẹ anh nữa.
( 16/11/2002 Nhat An )
"Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng cả trái đất này lên". Câu nói này không đơn thuần chỉ đúng trong lĩnh vực vật lý nữa, ít ra thì nó đã đúng trong trường hợp này. Điểm tựa mà anh dựa vào tưởng rằng rất bình thường, nhưng nó lại có một sức mạnh mà không phải con người nào cũng có được, đó là tình yêu thương của ba mẹ, và hơn thế nữa, là niềm tin, là hi vọng, là mơ ước của một con người không được lành lặn nhưng, những người bình thường như chúng ta đây, chưa chắc có được....
( 21/11/2002 phuong )
Câu cuối cùng của toàn bộ những dòng chữ trên đã bất ngờ làm tôi nổi hết gai óc, hai bàn tay phải ôm vào mặt để giấu những giọt nước mắt. Tất cả cảm xúc của tôi đột ngột đến trong vài giây ấy khi tôi biết... Michael là một người mù! Tôi không biết phải nói như thế nào về cảm xúc của mình, một từ rõ ràng nhất là trên cả ngưỡng mộ hay khâm phục Michael!
( 28/05/2004 Hoàng Anh )
Thật sự mình thấy bất ngờ vô cùng khi đọc câu cuối cùng !
Mình đã gặp nhiều điều không vui trong học tập !Mới hôm qua thôi . Ý tưởng cho đề tài thuyết trình của mình đã bị gạt bỏ phũ phàng với lý do không đủ thời gian để thay bằng một ý tưởng khác cũng với thời gian như thế ! Thật sự là mình buồn vì những mong ước , suy nghĩ của mình cho đề tài bỗng chốc tan thành sương khói . Nhưng khi đọc bài này mình nghĩ rằng tại sao lại phải buồn phiền mà không cố gắng chứ ! Phải không ?
( 23/10/2004 Ánh Nguyệt )
Tôi thích câu chuyện này bời câu kết của nó. Đây rõ ràng là dụng ý nghệ thuật của tác giả. Với câu kết này tác giả đã nâng câu chuyện từ một chuyện kể lể thông thường về nghị lực trong cuộc sống thành một câu chuyện cổ tích thời hiện đai. Đó là ý nghĩa nhân văn của tác phẩm