Welcome to our forum
https://don9x.forumvi.com

Đăng kí tại đây để gia nhập cùng chúng tôi
=.=
Ng­ười tình bá đạo Social_network
Welcome to our forum
https://don9x.forumvi.com

Đăng kí tại đây để gia nhập cùng chúng tôi
=.=
Ng­ười tình bá đạo Social_network
Don 9X Forum (Don Style) Tham gia Don Group
Click Đăng Ký để tham gia cùng chúng tôi - Don 9X Forum





You are not connected. Please login or register

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

1Ng­ười tình bá đạo Empty Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:51 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Được sự cho phép của bạn Nana bên wordpress [You must be registered and logged in to see this link.] mình xin được giới thiệu với các bạn bộ truyện:


NGƯỜI TÌNH BÁ ĐẠO (我的霸道恋人)

Tác giả:Tô Niệm Tình
Tình trạng bản gốc:hoàn
Số chương:127 và rất rất nhiều phiên ngoại( cụ thể là 37 a^^)
Thể loại:ngôn tình hiện đại
Translator: Nana và anh Shamy

Nguồn (nơi đăng) : [You must be registered and logged in to see this link.]

Văn án
Dịch & edit:nana
Cô, vì muốn mẹ mình được điều trị bằng các phương pháp y học tiên tiến nhất,đã đồng ý làm người tình của hắn.
Hắn, luôn giận dữ và tàn nhẫn,nhưng lại nói với cô rằng hãy vì hắn mà sinh con.


Cô không muốn,lặng lẽ uống thuốc tránh thai
Ng­ười tình bá đạo 1292209370e0b1

Cô nói: “Tin tưởng anh là một chuyện, phản bội lại là một chuyện khác.”
Hắn bá đạo:”Không được ở trên giường của tôi nghĩ về thằng đàn ông khác.”
><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>


Mình hi vọng sẽ không có bạn nào mang truyện này đi nới khác như trangsachhong hay wattpad ... mà chưa được sự đồng ý của bạn Nana và anh Shamy, hãy tỏ ra mình là một người đọc văn minh, xin chân thành cảm ơn các bạn. Vì đây là tác phẩm đầu tiên bạn ấy nên mong các bạn có thể ghé qua wp của bạn ấy để góp ý bình luận ủng hộ bạn ấy nha

2Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:51 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

[NTBĐ]-Chương 1


Dịch & edit: nana

Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]


Chương 1: Sấm sét ngày nắng.

Thời gian: ngày 19 tháng 3.
Thành phố: Thẩm Phong.
Địa điểm: Bệnh viện.
Mùi cồn xộc thẳng vào mũi,hăng hăng khó chịu.Bất lực ngồi trên chiếc ghế dài,chờ bác sĩ cho tôi một câu trả lời.
Một vị bác sĩ mặc áo trắng nghiêm mặt nói với tôi:”Mẹ em bị mắc bệnh bạch cầu cấp tính,lượng tiểu cầu trong máu suy giảm rất nhanh,cho dù có phẫu thuật sớm thì nhiều nhất chỉ có thể sống được sáu tháng.”
Lời của bác sĩ như dội một gáo nước lạnh vào người tôi, phải mất một lúc lâu sau tôi mới có thể phản ứng lại.
Từ trước đến nay chỉ có hai mẹ con đùm bọc nhau sống.Bà qua đời,tôi biết phải làm sao đây?
Hai bên đầu gối nặng trĩu quỳ trên nền đất lạnh,tôi nghẹn ngào nói:” Bác sĩ, cầu xin mọi người hãy cứu mẹ em.”
Bác sĩ lắc đầu,nhìn tôi,thở dài:” Thân làm Bác sĩ, chúng tôi mỗi người bệnh đều muốn cứu,đều tận tâm tận lực chữa trị, bệnh của mẹ em phải được phẫu thuật càng sớm càng tốt, mới có thể trì hoãn được.”
Lời của bác sĩ đánh mạnh vào tâm trí tôi.Chỉ cần phẫu thuật,mẹ tôi có thể sống.
“Bác sĩ, phẫu thuật hết bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi vạn.”
Trước mắt tối sầm lại,ngã khuỵu xuống đất. Năm mươi vạn đối với gia đình tôi mà nói là một số tiền nằm mơ cũng không có được.Tôi chỉ là một học sinh cấp ba, cho dù làm việc như điên cũng không thể trong vài tháng ngắn ngủi mà kiếm được năm mươi vạn.Nguồn thu nhập duy nhất trong gia đình là đồng lương ít ỏi của mẹ.Bây giờ bà đang nằm trong phòng bệnh, đừng nói là năm mươi vạn mà ngay cuộc sống bình thường cũng là cả một vấn đề.
Tất cả tài khoản tiết kiệm cũng chỉ được khoảng bốn vạn.Phí phẫu thuật là rất cao, bốn vạn chắc chắn không đủ.Căn phòng của nhà cô có bốn mươi mét vuông,lại rất cũ, có bán cũng không được giá.
Năm mươi vạn, nhất định không thể vì năm mươi vạn mà mất mẹ.
Dựa vào tường, đứng lên, cố gắng chạy xuống cầu thang, tôi muốn có một công việc càng sớm càng tốt, tôi không thể đứng yên nhìn mẹ tôi rời đi được.
Đi xuống cầu thang mới phát hiện ra trời đã tối, bất luận chuyện gì xảy ra, chỉ có một suy nghĩ trong tâm trí, tôi muốn tìm một công việc để có thể kiếm tiền càng sớm càng tốt.
Tìm được một vài quán bar, nhưng những người quản lý ở đó nói tôi chưa đủ tuổi,không thích hợp làm việc tại đây .
Tôi biết tôi không hợp để làm ở đây, nhưng ngoài câu lạc bộ đêm ra tôi thật không biết nơi nào có thể kiếm được tiền nhanh hơn.
Trước mắt là biển hiệu nhấp nháy ánh đèn neon, không có thời gian suy nghĩ nhiều, tôi bắt đầu tiến vào.
Có thể vẫn còn sớm, nhạc chơi với nhịp điệu chậm, không có nhiều người trên sàn nhảy.
Chọn một chỗ ngồi xuống, lập tức có một người phục vụ đến và hỏi:” Tiểu thư, cô muốn dùng gì?”
“ Tôi muốn gặp giám đốc của các anh.”
Người phục vụ lịch sự nói:” Xin cô đợi một lát.”
Chưa đầy một phút, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiên trước mặt cô, cao lớn anh tuấn, mỉm cười nói :” Tôi chính là giám đốc của quán bar này, cô tìm tôi có việc gì?”
Hít thở thật sâu, chân thành nói:” Tôi đến đây tìm việc, cho hỏi chỗ này có tuyển người không?”
Đôi lông mày thanh tú nhướn lên, ánh mắt nhìn tôi đánh giá, đút hai tay vào túi, hỏi:” Cô vẫn là học sinh đúng không? Chỗ chúng tôi không cần học sinh.”
Tôi vội vàng đứng dậy, nghiêm túc nói:” Từ ngày mai, tôi không còn là học sinh nữa.”
Hắn nở một nụ cười tà mị:” Thế cô muốn làm việc gì?”
“ Công việc nào có lương cao?”
Ánh mắt hắn lơ đãng nói:” Trước mắt chỗ chúng tôi còn thiếu hai DS*, hai ngàn năm trăm thử việc, hai tháng sau bốn ngàn.”
Hai tháng bốn ngàn, mấy tháng cũng không thể kiếm nổi năm mươi vạn, hơn nữa tôi còn không biết nhảy.
“ Không còn công việc nào khác có thể trả lương cao sao?”
Hắn lắc đầu:” Làm DS cô chê tiền lương không cao, bồi rượu cô làm không được, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Bồi rượu,tôi quay người lại.Nhìn những tiếp viên nam nữ đều đang mỉm cươì phục vụ rất chuyên ngiệp, dù bị bàn tay của bất kì ai chạm vào người, cũng không được phép run sợ.
Hắn cười thành tiếng:” Vừa nhìn đã thấy sợ, mà vẫn còn muốn tìm việc lương cao sao, hay là cô quay về nhà làm đại tiểu thư vậy.”
Hừ một tiếng, hắn lạnh lùng quay đi.

3Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:51 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin


Chương 2: Cơ hội kiếm tiền


Dịch & edit: Shamy.


Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Chỉ cần lương cao, tiếp rượu có là gì?
Tôi giữ anh ta lại, nói ghằn từng tiếng: Tiếp rượu thôi chứ gì, tôi làm được, anh đừng có coi thường tôi.
Tôi lùi lại một bước, mở cửa căn phòng gần nhất, bên trong có hai người đàn ông mặc áo vest giày da rất lịch lãm đang ngồi.
“Xin hỏi, hai vị có cần người tiếp rượu không ạ?”
Chẳng đợi hai người họ trả lời, tôi lập tức cầm lấy cốc rượu trên bàn, uống liền một hơi, uống xong ho ra hai tiếng.
Quay đầu lại tôi thấy người quản lý đang đứng ngay sau mình, cặp lông mày nhíu lại.
Tôi đặt cốc rượu lên bàn, dõng dạc nói với hắn: “Tôi thật sự có thể tiếp rượu, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội”.
Lông mày ông ta càng nhíu lại: “Cô vừa rồi không phải tiếp rượu, mà là nốc rượu”.
Tôi nhớ rằng những cô tiếp viên quầy ba trong những bộ phim đều dùng miệng kề miệng cùng đối phương trao những ngụm rượu… Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này. Không bận tâm đến ánh mắt hai người đàn ông đang dành cho tôi. Tôi ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc rượu, tôi ngậm đầy rượu trong mồm, chàng trai áo vest giày da lịch lãm ngồi cạnh chỉ biết ngơ ngác nhìn tôi, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh ta, trút tất cả ngụm rượu vào họng anh ta qua cái hôn cháy bỏng.
Tôi không đếm xỉu đến thái độ của người con trai ấy, mắt không ngừng hướng về phía viên quản lý, khẩn cầu: “Xin ngài đừng từ chối tôi, tôi thật sự rất cần một công việc”.
Người quản lý vẫn nhìn tôi lắc đầu.
Rôt cuộc, tôi cũng đã tìm thấy một quán rượu không nghi ngờ về việc tôi chưa đủ tuổi đi làm, tuy nhiên tôi vẫn bị từ chối.
“Xin lỗi đã làm phiền”-Tôi tự cười vào mặt mình, rồi đứng dậy quay về.
Dò dẫm trên con đường, lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cùng đường, trước đấy bất kể chuyện gì cũng một tay mẹ lo liệu, giờ mẹ thành ra thế này, chỉ còn tôi gánh vác tất cả mọi việc trong nhà.
Năm mươi vạn, có bán cả thân tôi đi cũng chưa chắc đã được nhiều tiến như vậy, chưa bao giờ tôi thấy vô vọng, bất lực như thế này, tôi gục xuống, ôm chặt lấy đầu gối.
Bất chợt nghe thấy tiếng dừng động cơ, ngẩng đầu lên, một chiếc xe hơi đen bóng thắng ngay trước mắt tôi, khuôn mặt bị che bởi những múi cơ cuồn cuộn.
Một giọng nam mạnh mẽ truyền tới tai: “Cô còn định ngồi đấy bao lâu nữa?”.
Phải chắc chắn rằng người đó đang nói với mình tôi mới dám ngẩng đầu lên, một gương mặt quyến rũ nhưng lạ lẫm hiện lên trước mắt, tôi buột miệng hỏi: “Xin hỏi, anh đang nói với tôi đó ư?”
Anh ta chau mày: “Lên xe!”
Tôi khẳng định rằng không hề quen người này, vội vã lắc đầu, đứng dậy định rời khỏi đó.
“Không phải cô đang cần tiền?”
“Làm sao anh biết…?” Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh ta, chờ đợi câu trả lời.
“Vừa nãy ở trong quán rượu cô to gan lắm mà, sao giờ lại trở nên nhút nhát vậy?”
Khuôn mặt tôi nóng ran, anh ta chính là chàng trai vừa nãy trong quán rượu. trông có vẻ là người có tiền.
Vì năm mươi vạn, tôi còn gì mà phải sợ chứ?
Tôi chẳng ngần ngại, bước nhanh lên trước, mở cửa xe ngồi xuống chẳng chút khách khí.
Ánh mắt của anh ta quét một lượt lên người tôi, thẳng thắn nhìn tôi đánh giá. Tôi cũng đang nhìn anh, nhìn gần lại càng hoàn hảo, dưới ánh đèn, từng đường nét trên gương mặt anh hiện lên thật mềm mại, chỉ có điều nó như toát lên một vẻ giá lạnh, khiến tôi bất chợt rùng mình rên rỉ.
Anh ta đột nhiên giang tay, ghì chặt tôi xuống: “Hôn xong là muốn bỏ chạy ngay, thật không coi người khác ra gì”.
Tôi cụp mắt lại, tránh né ánh mắt của anh ta, người đàn ông này khiến tôi thật sự sợ hãi, tôi biết mình không thể bỡn cợt với loại người này.
Anh ta khẽ cười: “Không phải cô thiếu tiền ư? Tôi có một cơ hội cho cô đây”.
Tôi như tìm thấy ánh sáng, vội vàng mở to đôi mắt:
“Cơ hội ấy là gì?”

4Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:51 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 3: NGƯỜI TÌNH


Dịch & edit: nana


Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Trong đêm tối, nằm phía bên kia giường, tôi không thể ngủ được.
Đây không phải là nhà tôi, mà là biệt thự của người đàn ông tối nay tôi tình cờ gặp ở trước cửa quán rượu.
Cơ hội mà cuả tôi chính là làm tình nhân cho anh ta. Mỗi năm hắn đưa tôi sáu mươi vạn, hợp đồng kéo dài trong năm năm.
Trong lòng tuy chút vướng mắc, tôi từ nhỏ đã được mẹ dạy lớn lên không được làm người thứ ba, không được làm kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Nhưng hôm nay tôi đã là người thứ ba rồi, chỉ vì một năm sáu mươi vạn mà đã đồng ý bán mình cho hắn năm năm. Nếu biết đứa con gái mình hết mực yêu thương làm nhân tình của người khác, mẹ nhất định sẽ rất thất vọng.
Tuy là người thứ ba, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới gia đình nhà người khác, bởi tôi không đủ tư cách để làm việc đó. Trước khi kí thỏa thuận hắn đã nói với tôi rất rõ ràng, đừng mơ rằng sẽ có ngày chúng tôi kết hôn, hắn sẽ không bao giờ lấy tôi, tôi căn bản chỉ cần phối hợp tốt với hắn, làm người tình của hắn, làm công cụ để thỏa mãn dục vọng của bản thân hắn.
Đối với những lời nói cay nghiệt này, tôi cũng chỉ có thể im lặng, hắn là ông chủ của tôi, dù tôi có bị hắn làm nhục, tôi vẫn phải âm thầm chịu đựng, bởi tôi không thể chống cự, mà cho dù có muốn cũng không thể.
Đêm nay hắn không hề động vào tôi, chỉ đưa tôi đến ngôi biệt thự này, nói với vú nuôi vài câu, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng rồi vội vã rời đi.
Ngay cả tên của hắn tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy vú nuôi gọi hắn là cậu Hoa.
Lấy điện thoại di động ra, nhấn nút mở nguồn. Ánh sáng trên màn hình nhấp nháy sáng trong đêm. Bốn mươi ba tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là của Tử Kiềm gửi đến.
“ Thiển Thiển, tại sao cậu và dì vẫn chưa về nhà? Còn tắt cả điện thoại nữa, đọc được tin nhắn này thì nhanh trả lời lại cho tớ.”
“ Thiển Thiển, cậu đang ở đâu? Nói cho tớ biết, tớ đi tìm cậu.”
“ Thiển Thiển, rốt cuộc cậu như thế nào rồi? Tại sao ngay cả một chút tin tức cũng không có?”
“ Thiển Thiển, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu đang ở đâu?”
……………………………………….
Tiếp tục đọc từng tin từng tin một, không nhịn được òa lên khóc.
Tôi thật không biết sau này làm thế nào có thể đối mặt với mẹ, làm thế nào có thể đối mặt với Tử Kiềm, tôi rất sợ, nếu bọn họ biết tôi làm nhân tình của người ta thì liệu còn quan tâm đến tôi không?
Ném điện thoại lên giường, tôi vội nhắm nghiền hai mắt lại để không phải suy nghĩ nhiều.
Điện thoại lại rung, không cần nhìn cũng biết là tin nhắn của Tử Kiềm gửi đến.
“ Thiển Thiển, cậu đang ở đâu? Nhanh về nhà đi,tớ và ba rất lo cho cậu và dì.”
Tôi nhanh chóng nhắn lại một tin:” Tử Kiềm, cậu và chú đừng lo lắng nữa, tớ và mẹ đều rất tốt.”
Nhấn nút gửi, tin nhắn vừa gửi đi, tôi vội tắt máy.
Nước mắt lại một lần nữa rơi, tôi nhất định phải giữ kín bí mật này, đây là bí mật của riêng tôi, ngay cả mẹ, tôi không thể cho bà biết.

5Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:52 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 4: Không còn thuần khiết


Dịch & edit: nana


Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm đến bệnh viện mua bữa sáng cho mẹ.
Trong phòng bệnh, mẹ tôi đã tỉnh, ngước đôi mắt nhìn lên trần nhà.
“ Mẹ.”
Bà quay đầu lại, chau mày nhìn tôi: “ Thiển Thiển,làm thế nào lại không đi học?”
Hơi ngạc nhiên một chút, lần lượt đặt từng thứ xuống bàn, giải thích:” Mẹ, con sợ mẹ không ăn được đồ ở bệnh viện, nên con mua bữa sáng cho mẹ, mẹ phải mở di động nhé, chú rất lo cho mẹ.”
“ Mẹ biết rồi. Con mau đi học đi, không kẻo trễ.” Mặt mẹ giãn ra, nở một nụ cười.
Họng tôi như bị nghẹn lại:” Tạm biệt mẹ.”
Nói xong tôi quay lưng rời đi.
Lúc đến trường thì đã muộn, đối mặt với ánh mắt chất vấn của Tử Kiềm, tôi vẫn cố tránh né. Tôi sợ hắn hỏi tối qua tôi đi đâu, sợ rằng không thể thản nhiên mà đối mặt với hắn.
Tôi và Tử Kiềm vừa sinh ra đã mồ côi cha mẹ. Mẹ hắn vì sinh khó nên sau khi sinh hắn xong cũng vì kiệt sức mà chết.Tô Thiển Thiển tôi từ lúc bắt đầu có ý thức thì đã không có ba, tôi cũng không có qua mẹ hỏi chuyện của ba, tôi không dám hỏi, tôi sợ bà sẽ bị tổn thương, và cũng không muốn hỏi, cũng không muốn biết ba mình như thế nào, ông ta đã bỏ rơi mẹ con tôi, cho nên dù có tìm ra ông ta chắc chắn sẽ làm bộ không quen biết. Tuy rằng chỉ có mẹ, nhưng tôi như vậy cũng cảm thấy chính mình được hạnh phúc.
Tôi thường vì mẹ mà cảm thấy bất công, một nữ nhân dựa vào hai bàn tay của chính mình để nuôi nấng một đứa nhỏ như mẹ, chỉ có một nam nhân kì lạ như ba tôi mới có thể rũ bỏ trách nhiệm. Tôi thề, nếu một ngày gặp được con người phụ bạc kia, tôi nhất định sẽ nói với ông ta:” Ông không xứng với mẹ tôi.”
May mắn là vẫn còn có Từ thúc thúc, hắn là cha của Tử Kiềm, tôi biết hắn thích mẹ tôi, chúng tôi là hàng xóm, trong nhà có bao nhiêu việc lớn bé hắn đều thay mẹ đi làm. Hắn quả thật không cần ở cái nhà nhỏ hẹp kia, công ty nơi hắn làm việc đãi ngộ không tồi, phân cho một căn nhà có diện tích không nhỏ, nhưng hắn lại chậm chạp không có chuyển nhà, mà lại tình nguyện ở lại canh giữ cái tiểu khu cũ nát kia.
Tử Kiềm và tôi cùng lớn lên, từ nhỏ đến lớn vẫn là bạn đồng học, bạn của chúng tôi rất ít, có thể xưng là bạn tốt thì chỉ có một, tên là Hạ Mộc Nhiễm. Chúng tôi đều gọi là Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm và chúng tôi không giống nhau, nó là thiên kim tiểu thư của nhà giàu có, chúng tôi chỉ là những đứa nhỏ nhà nghèo, căn bản là không cùng một tầng lớp.
Bỗng nhiên nghe được một tiếng:” Tô Thiển thiển, vấn đề này em đứng dậy trả lời một chút.”
Tôi còn chưa hồi phục lại tinh thần, Nhiễm Nhiễm hung hăng đẩy cái bàn học của tôi một cái, tôi vội vàng đứng dậy.
Thấy giáo viên ngữ văn bất mãn nhìn ,Nhiễm Nhiễm vội vàng viết đáp án lên tờ giấy nháp, tôi ấp a ấp úng đọc những gì Nhiễm nhiễm viết. Thầy giáo không giận nói:” Tô Thiển Thiển, sau giờ học xuống văn phòng gặp tôi một lát.”
Nhiễm Nhiễm lo lắng nhìn tôi. Tan học đến phòng giáo vụ sẽ bị phê bình, tôi đương nhiên là sẽ không đi, sau khi tan học tôi còn muốn đến thăm mẹ.
Nhiễm Nhiễm ngồi phía trước tôi, nó đưa cho tôi một tờ giấy, viết:” Thiển Thiển, mày làm sao vậy? Tại sao đi học mà tâm trí lại để đi đâu hả?”
Nhìn dòng chữ nắn nót, trong lòng tôi cực kì phức tạp, cầm bút viết:” Nhiễm Nhiễm, tuyết một khi đã bị vấy màu khác thì nghĩa là gì?”
Nó nhanh chóng trả lời:” Là không còn thuần khiết nữa.”
Đúng a, không còn thuần khiết, tôi cũng không còn thuần khiết nữa, từ lúc tôi hạ bút kí bản thỏa thuận đó, thì tôi đã không còn thuần khiết nữa rồi.

6Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:52 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 5


Dịch & edit: nana


Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Sau khi tan học, Tử Kiềm xuất hiện trước mặt tôi, còn chưa kịp phản ứng tôi đã bị hắn lôi ra khỏi phòng học.
“ Tử Kiềm, buông ra.” Cổ tay nhói đau, làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Hắn theo lời buông tay, lại từng bước hướng tới gần tôi, thẳng đến đem tôi đẩy vào góc tường không đường thối lui.
Mặt hắn không chút thay đổi:” Thiển Thiển, cậu tối qua đi đâu? Vì sao tắt máy?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, bình tĩnh nhìn hắn.
“ Trả lời ta.” Hắn tiếp tục truy vấn.
Cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn như vậy, tôi không dám quay đầu.
Tôi cũng không biết tôi đối với hắn là dạng tình cảm gì, mấy năm gần đây tôi có thói quen ở gần hắn, ở gần hắn tôi mới không cảm thấy cô đơn. Tôi sợ hắn dùng ánh mắt này chất vấn tôi, tôi sợ hắn biết tôi là nhân tình mà không để ý đến tôi, tôi sợ hắn sẽ xem thường tôi.
“ Chỉ là ở bên ngoài đi dạo một lúc, nửa đêm trở về nhà, chính là cậu không thấy được mà thôi.”
“ Thiển Thiển, cậu mỗi lần nói dối đều không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.”
Khiếp sợ nhìn hắn, cùng hắn ở chung mười mấy năm, thói quen của tôi so với ai khác hắn đều hiểu rõ ràng.
“ Tử Kiềm, có một số việc không nên hỏi, và cũng không được hỏi, làm cho tôi có chút**, ….được không?
Hắn nghi ngờ nói:” Thiển Thiển, nếu cậu thật sự không muốn nói tôi cũng không ép cậu, chỉ là hi vọng có một số việc cậu không gạt tôi.”
Nhiều năm như vậy ỷ lại, ngay cả chính tôi cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, mười mấy năm qua hắn đều là bạn tốt nhất của tôi, giống như anh trai giúp đỡ tôi, tôi chưa từng dấu diếm qua hắn cái gì, cũng chưa bao giờ đối với hắn như thế làm bất hòa. Hôm nay, tôi lại lấy tình cảm nhiều năm của chúng tôi giẫm đạp lên, làm tổn thương nó.
Khóe miệng phiếm ra một tia chua xót, lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng mà chỉ chúng tôi mới có thể nghe thấy:” Tử Kiềm, chúng ta đều lớn rồi, đều có bí mật của riêng mình, tôi có việc gạt cậu, cho nên cậu cũng đừng đối với tôi quá thẳng thắn, cho nên, cậu cũng đừng hỏi lại, lúc tôi muốn nói với cậu tự nhiên sẽ nói. Hãy để cho tôi một chút không gian, cho tôi một chút tự do.”
Ánh mắt hắn dần trở nên phức tạp: “ Thiển Thiển, cậu thực sự trưởng thành rồi, tuy nhiên, cho dù trưởng thành cũng là tôi mười mấy năm ở bên cạnh Tô Thiển Thiển cậu. Tôi thực sự rất muốn cho cậu tự do, nhưng vẫn là không tự ý thức đã hạn chế tự do của cậu. Nếu cho cậu tự do có thể làm cho cậu vui vẻ hơn, tôi liền trả lại cho cậu tự do.”
Cắn nhanh môi dưới, cố nén nước mắt sắp tràn ra khỏi bờ mi,:” Tử Kiềm, cám ơn cậu.”
Dùng hết khí lực toàn thân đấy hắn ra, nước mắt tôi lướt qua hắn một khắc khuynh tiết ứa ra, ngồi xổm ngoài hành lang, vùi đầu khóc rống.
Hiện tại tôi cùng hắn phân rõ giới tuyến, ngày sau cho dù hắn biết tôi là tình nhân cũng sẽ không lại đến chất vấn tôi, cũng sẽ không thất vọng. Tôi không nghĩ hắn đối với tôi thất vọng, không ôm hy vọng, liền sẽ không thất vọng.
Lúc đi học, thầy giáo vẫn còn chưa đến, Nhiễm Nhiễm quay đầu hỏi tôi:” Thiển Thiển, cậu rốt cục là làm sao vậy?”
Xem nhẹ ánh mắt của cô, cây bút trên tay vẫn cứ vạch tới vạch lui trên trang giấy trắng, chỉ một lúc đã trở thành một mảng màu đen ghê người. Tờ giấy đó thật bẩn, tôi về sau cũng sẽ thực bẩn, thậm chí so với nó càng bẩn hơn.
“ Nhiễm Nhiễm, tớ không sao, chỉ vì kì thi đại học đang đến gần nên căng thẳng quá thôi.” Lãnh đạm mỉm cười.
Cô không nói.
Tôi như trước che giấu, ra vẻ thoải mái:” Cậu cũng biết tớ muốn vào Thánh Hoa, nếu kiểm tra không đỗ vào Thánh Hoa thì tớ đây sẽ trượt đại học, lúc đấy thì về làm ruộng cho rồi.”
Nhiễm Nhiễm cầm tay tôi, thấp giọng nói:” Thiển Thiển, tớ không tin, hồi trước cậu bất luận đỗ vào trường nào cũng đều rất cố gắng, nhưng hôm nay lại không như thế, cậu chắc chắn có điều gì không yên lòng, thầy giáo giảng bài cậu cư nhiên ở dưới ngẩn người, cậu nói là áp lực quá lớn, đánh chết tớ cũng không tin.”
Cầm lấy tay Nhiễm Nhiễm, tiếp tục động tác của bàn tay. Tôi thay đổi rõ ràng như thế, khó trách tất cả đều không qua được ánh mắt của bọn họ, ảm đạm cười:” Nhiễm Nhiễm, nếu có một ngày tớ không còn là chính mình thì các cậu vẫn sẽ là bạn của tớ chứ?”
Nhiễm Nhiễm lại cầm tay tôi, đoạt lấy cái bút của tôi, “ Thiển Thiển, cậu tại sao thành ra thế này? Nói nhiều điều quái gở như vậy, tớ chẳng hiểu gì cả.”
Tôi vội chuyển đề tài:” Nhiễm Nhiễm, thầy giáo đến rồi kìa.”

7Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:52 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 6: Đừng bỏ con


Dịch & edit: nana


Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Ngây ngốc qua một ngày.
Sau khi tan học tôi lập tức tới ngân hàng, cầm tấm thẻ mà Hoa tiên sinh đưa cho tôi, nhập mật mã đưa vào một chút ngạch trống, sáu mươi vạn chỉnh.
Nhìn thấy con số này, tâm hồn đang lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, chi phí phẫu thuật rốt cục cũng không phải lo lắng nữa rồi.
Lòng nóng như lửa đốt đi tới bệnh viện, trước tiên không phải đi phòng bệnh thăm mẹ, mà là đi tìm vị bác sĩ hôm kia đã nói cho tôi biết bệnh tình của bà, nói:” Bác sĩ, chi phí phẫu thuật đã có rồi, làm ơn nhanh chóng cho mẹ tôi phẫu thuật.”
Bác sĩ kia hơi kinh ngạc nhìn tôi, hoài nghi nói:”Chi phí giải phẫu cần năm mươi vạn, theo tôi biết cô chỉ là một học sinh trung học, gia cảnh cũng không dư dả, một ngày kiếm được năm mươi vạn tựa hồ là không thể.”
A, đúng vậy, ai có thể tin rằng một học sinh gia cảnh bần hàn trong một ngày có thể kiếm được năm mươi vạn a, cho dù có nhiều tiền như vậy, nhưng nếu mẹ không biết tiền từ đâu tới khẳng định sẽ không đồng ý mổ, tiền này tôi nên giải thích với mẹ như thế nào đây?
Cắn chặt môi dưới, nói ra từng chữ:”Thiên kim Hạ mộc Nhiễm của tập đoàn Hạ thị với tôi là bạn đồng học, tiền là cô ấy cho tôi mượn.”
Bác sĩ này hỏi nhiều như thế cũng coi như xuất phát từ ý tốt, việc ông ta biết nhà tôi nghèo chắc cũng là do mẹ nói, nếu tôi nói với hắn không giống như lời mẹ nói, mẹ khẳng định sẽ hoài nghi.
Ông ta thoải mái cười:” Lão Từ là bạn của tôi, chính mẹ cô không cho tôi đem bệnh tình của bà nói với lão Từ, cô yên tâm đi, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị phẫu thuật cho bà.”
“ Cám ơn!”
Hóa ra là bạn của Từ thúc thúc, khó trách biết nhiều như vậy. Nhưng, tôi cũng phải gạt Từ thúc thúc.
Ngoài phòng bệnh, tôi giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, phân vân hồi lâu vẫn là buông xuống.
Thân thể dựa vào vách tường trượt dần, ngồi xổm trên mặt đất nhìn vào lòng bàn tay mình, đường dọc đường ngang thật là lộn xộn.
Mẹ, nếu Từ thúc thúc cầu hôn người thì mau gả cho hắn đi. Từ thúc thúc sẽ không giống loại nam nhân vô trách nhiệm kia, cho Từ thúc thúc một cơ hội, cũng chính là cho người một cơ hội.
Một đôi chân thon dài dừng ở trước mặt tôi, một bàn tay sạch hướng đến, dừng lại ở trước mắt tôi. Ngẩng đầu hướng hắn cười, cầm tay hắn đứng lên.
“ Tử Kiềm chúng ta không cần quấy rầy bọn họ, cho bọn họ nhiều thời gian một chút ở cạnh nhau đi.”
Tử Kiềm thật sâu liếc mắt nhìn tôi một cái, khẽ cười nói:” Được, không quấy rầy bọn họ nữa, chúng ta xuống dưới lầu.”
Gật đầu đồng ý.
Hai người mười ngón tay lồng vào nhau, không có thang máy, mà là theo thang lầu đi xuống.
Nói không nên lời vì cái gì ở bên hắn đều có cảm giác an toàn. Nếu thời gian có thể ở đây dừng lại một khắc thì thật tốt, hắn vẫn là hắn, còn tôi vẫn là tôi. Đối với chúng tôi cũng chỉ có thể cước bộ theo thời gian, càng chạy càng xa, càng ngày càng xa lạ. Bởi vì thời gian sẽ không cho chúng tôi lưu lại, lại sẽ càng không vì chúng tôi mà dừng lại.
Bất tri bất giác đã đi ra khỏi bệnh viện, tôi đã cố gắng đi thật chậm, mà vẫn cảm thấy mình đi quá nhanh.
Hắn đánh vỡ trầm mặc:” Thiển Thiển, cậu hôm nay khác thường như vậy là vì bệnh tình của dì phải không?”
Đi bộ thêm một lúc, mỉm cười nhìn lên, khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói:” Tử Kiềm, kì thật sức khỏe mẹ tôi cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần một cuộc giải phẫu đơn giản là được. Chúng ta đừng nghĩ cái gì, chỉ cần học thật tốt, thi đỗ Thánh Hoa.”
Hắn mặc dù có điểm hoài nghi lời tôi, nhưng không nói gì nữa, “ Tốt, chúng ta cùng nhau cố gắng học tập, thi đỗ Thánh Hoa.”
Trời dần dần tối lại, Từ thúc thúc cùng Tử Kiềm đi rồi, tôi ngồi ở bên giường, do dự hồi lâu mới nói:” Mẹ, tiền phẫu thuật con đã kiếm được rồi, người an tâm mổ đi.”
Ánh mắt mẹ ngày càng sâu u, nghi hoặc hỏi tôi:” Thiển Thiển, nhiều tiền như vậy con làm sao kiếm được?”
Trầm mặc hồi lâu, vì không cho bà phát hiện ra tôi đang nói dối, chống lại ánh mắt của bà thực lòng nói:” Mẹ, tiền là do Nhiễm Nhiễm cho chúng ta mượn, nó không thiếu tiền, chúng ta còn có thể chậm rãi.”
Lần đầu nhìn ánh mắt đối phương nói dối, trên mặt có điểm nóng, tim đập cũng có chút mau.
Mẹ giãy dụa đứng dậy:” Thiển Thiển, đem tiền trả lại đi, mẹ không làm phẫu thuật, chúng ta về nhà.”
Trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, gắt gao đè bà lại. Thật mạnh quỳ trên mặt đất, bật khóc nức nở, “ Mẹ, con chỉ có mẹ là người thân, nếu mẹ không còn cần con nữa, thì con biết làm gì bây giờ? Tiền, chúng ta có thể chậm rãi trả, Hạ gia không thiếu, năm mươi vạn này không là gì cả, chúng ta vài năm nữa còn, mười năm nữa cũng không có gì thay đổi. Nếu mẹ đi rồi, Từ thúc thúc biết chờ đợi cái gì đây, con cũng không còn lưu luyến cái gì nữa, thà rằng hai người chúng ta cùng nhau đi cho rồi.”
Trên mặt mẹ cũng xuất hiện hai hàng nước mắt:” Thiển Thiển, mẹ chính là không nhìn thấy con đã phải chịu gánh nặng quá lớn, con mới mười tám tuổi mà trên lưng đã phải mang món nợ lớn đến thế, thử hỏi người làm mẹ này sao nỡ nhẫn tâm đây?”
Trong lòng xấu hổ vô cùng, mẹ vì không muốn tôi mang nợ nên tình nguyện không động thủ thuật, mà tôi lại đang lừa gạt bà. Mẹ, thực xin lỗi.
“ Mẹ, con mới mười tám tuổi, còn trẻ, có nhiều thời gian để trả nợ, chỉ xin mẹ đừng từ bỏ chính mình, đừng bỏ con.”
Mẹ ôm tôi thất thanh khóc to. Nhẹ nhàng vỗ lưng bà, nhẹ giọng nói:” Mẹ, không cần nói cho Từ thúc thúc biết, nhà chúng ta đã nợ thúc ấy quá nhiều, không thể để thúc ấy liên lụy được.”
Tôi sợ liên lụy đến Từ thúc thúc, nhưng tôi càng sợ Tử Kiềm biết chuyện tôi vay tiền Nhiễm Nhiễm, nếu tìm được Nhiễm Nhiễm đối chất, thì bí mật kia của tôi liền không thể che dấu được.

8Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:52 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 7: Đứa con gái hư hỏng


Dịch & edit: nana

Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

*Aaaaaaaaaaaa! Tình yêu của em…Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi…hức hức (T^T), không uổng công người ta chờ nha*

Tiếng di động vang lên, tôi vội tắt đi, an ủi mẹ một chút rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Bấm nút gọi lại, đầu bên kia vang lên tiếng nhạc chờ, một bài hát rất buồn, tôi nghe mà không kìm được nước mắt.
“ Tôi đang ở quán bar Duy Đô, mau đến đây.”
Còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã dập máy.
Duy Đô là quán rượu hôm qua tôi gặp anh ta, vừa đi vào, gã quản lý trẻ măng tối hôm qua liền đón đi lên,” Ông chủ đang ở hàng ghế số 1 chờ cô, hắn hôm nay tâm tình không tốt, cô cẩn thận một chút chớ chọc hắn nổi giận.”
Ông chủ? Cái quán bar này không lẽ là của anh ta? Tự giễu bản thân cười cười, người ta mở quán bar đâu có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là tình nhân của anh, có tư cách gì hỏi đến.
Lại là hàng ghế hôm qua, đấy cửa tiến vào trong, ngoại trừ Hoa tiên sinh còn có một nam nhân trẻ tuổi, cả người tản ra khí chất quý tộc, vừa nhìn cũng biết đó là người có tiền.
Người nam nhân trẻ tuổi kia có điểm nhìn quen mắt, lại không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
“ Lại đây.” Mặt anh ta không chút thay đổi, thậm chí so với tối hôm qua còn lạnh hơn.
Theo lời đi đến bên người anh ngồi xuống, anh ta lạnh lùng nhìn tôi liếc mắt một cái, lạnh giọng nói:” Nhớ kĩ, cô hiện tại là nữ nhân của tôi, trừ bỏ tôi, ở ngoài ít cùng nam nhân khác tiếp xúc, tránh làm cho tôi mất mặt. Dù tôi còn chưa từng chạm qua cô.”
Trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy tôi và Tử Kiềm nắm tay nhau, nhưng chúng tôi chỉ có nắm tay, hơn nữa tôi chỉ là tình nhân chứ không phải là người phụ nữ của anh nha.
Hắn tà mị liếc mắt nhìn tôi:” Thế nào, sao không nói?”
Hít vào một hơi thật sâu, làm tình nhân quả nhiên sống không được một tia ôn nghiêm, rõ ràng là không thích mà vẫn phải tươi cười sáng lạn đón ý nói hùa, nhẹ giọng nói:” Tôi biết rồi.”
“ Già Minh, mang cô ta đi mua vài bộ quần áo.”
Thật buồn cười, sợ tôi làm mất mặt anh sao? Tôi chỉ là một nhân tình, không thể quang minh chính đại lộ diện, cũng không phải là vợ của anh, cũng không đi mọi nơi nói cho mọi người biết là đang bao dưỡng tôi, cũng sẽ không đem tôi mang đi ra ngoài, thế tôi mặc đẹp đứng đấy cho ai xem?
Không hiểu anh ta đang suy nghĩ cái quái gì a.
“ Vâng, ông chủ.” Quản lý quán bar vừa nãy đưa tôi lên đáp.
Trên xe, tình ca thương cảm ở bên tai lượn lờ không dứt, hai người đều không nói gì.
Hắn thản nhiên mở miệng:” Tôi gọi là Già Minh.”
“ Tôi là Tô Thiển Thiển.”
Hắn không mang tôi đi mua quần áo trước mà dẫn tôi đi ăn.
Đánh giá của tôi đối với hắn là: một nam nhân rất cẩn thận.
Vừa đi khỏi nhà ăn hắn liền lấy bao thuốc lá ra, hút một điếu.
Hắn trong đám khói thoạt nhìn rất ảo, ngón tay thon dài trắng nõn mang theo một điếu thuốc lá, tư thế kia thực tao nhã, thực mê người.
Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nói:” Già Minh, còn không cho tôi một điếu, tôi cũng muốn thử xem sao.”
Hắn thản nhiên lướt nhìn tôi quét mắt một cái, đưa cho một điếu thuốc.
Châm điếu thuốc hắn vừa đưa, hung hăng hút một hơi, nước mắt nước mũi chảy giàn dụa hết ra ngoài.
“ Không biết hút thì đừng cố, ở đây không có ai thi với cô đâu.” Già Minh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
Hất tay hắn xuống, hút lại một lần, không còn nghẹn như trước, ít nhất tôi chắc chắn mình có thể cảm nhận được hương vị này.
“ Thuốc lá, là một thứ đồ tốt, khó trách nhiều người mê luyến nó như vậy, xem ra tôi cũng bị nó mê hoặc rồi, nữ nhân hư hỏng không thể không thích nó, nếu chấp nhận làm nhân tình, tôi chẳng phải đã là một đứa con gái hư hỏng rồi sao.”
Tuy rằng chỉ kí hợp đồng kì hạn năm năm với Hoa tiên sinh, nhưng năm năm sau liệu tôi có thể trở về cuộc sông bình thường không? Cười khổ lắc đầu.

9Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:53 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin


Chương 9:


Dịch & edit: nana


Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Hơn 11 giờ tối Hoa tiên sinh mới trở về, anh mở cửa phòng ngủ, bật đèn lên.
Đột nhiên xuất hiện ánh đèn mãnh liệt, ánh mắt bị ngọn đèn đâm vào rất đau rất đau, tôi vội đưa tay che khuất tầm mắt.
Chợt một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy tay tôi, mặt của Hoa tiên sinh đột nhiên gần trong gang tấc.
Trên người anh ta tràn đầy mùi rượu, hơi thở ấm áp khẽ phả vào mặt tôi, nhất thời cơn buồn ngủ tiêu biến hết, thân thể không tự chủ được, lùi về phía sau co rụt lại.
“ Sao thế, sợ tôi à?”
Hơi chần chừ nói:” Tôi, không có.”
Hắn xốc chăn trên người tôi lên, đặt tôi trên đùi, cúi xuống tai tôi nhẹ giọng hỏi:” Thật sự không sợ tôi?”
Lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, âm thanh trong miệng phát ra ngoài, lắc đầu:” Thật sự không sợ.”
Hắn đem tay tôi hướng vào cổ áo hắn, “ Thế nào, còn muốn tôi tự mình động thủ ?”
Hai tay run rẩy tháo cà vạt của hắn ra, tháo cà vạt xuống sau đó lại tiếp tục cởi nút quần áo trên người.
Hắn nhẹ nhàng hôn quanh cổ tôi, ngực tôi, vươn tay thọc sâu vào bộ đồ ngủ làm bằng lụa gợi cảm.
Áo ngủ trên người tôi thoáng chốc đã bị hắn cởi ra, trong khi áo của hắn tôi mới cởi được hai hàng.
“ Đồ phụ nữ ngu ngốc, sao chậm thế hả?”Hắn trừng mắt nhìn tôi liếc một cái, giật phăng cái áo đang mặc trên người.
Nhìn thấy thân thể gần như lõa lồ của hắn, lòng tôi càng thêm sợ hãi, vội lấy cái chăn bên cạnh che lại, liền bị hắn xốc lên.
Bị hắn đè ở dưới người, thân thể bỗng truyền đến một trận đau rát, đau đến mức tôi nắm chặt ga trải giường, nhắm mắt lại rên rỉ. Hắn mỗi một lần co rúm, tôi lại buông tấm ga giường ra, nước mắt cũng từng giọt lăn xuống dưới.
Hắn hình như phát hiện ra tôi có điểm khác thường, ngừng lại, lau đi nước mắt trên mặt tôi, “ Lần sau sẽ không đau nữa.” Nói xong lại tiếp tục luật động, so với lúc trước ôn nhu hơn rất nhiều.
Không biết qua bao lâu, hắn từ trên người tôi xoay người xuống dưới, ngả đầu ngủ say.
Xác định hắn thật sự ngủ, tôi rón ra rón rén bò xuống giường, thân thể vẫn rất đau, hai chân không ngừng run rẩy, nhặt chỗ quần áo bị hắn ném ở dưới đất lên đặt ở đầu giường, quấn khăn tắm kéo thân thể mỏi mệt đi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng tắm, tôi nằm trong cái bồn tắm lớn, cảm thấy sự mệt mỏi cũng từng chút từng chút tiêu tan, mãi đến khi nước đã trở lạnh mới cầm lấy khăn đi ra.
Trở lại phòng ngủ đã không còn thấy anh ta đâu, quần áo của hắn cũng biến mất theo. Kỳ thật hắn, vừa rồi vẫn chưa ngủ.
Lắc đầu, tôi chẳng qua chỉ là công cụ phát dục của anh, tiết dục qua đi anh ta tự nhiên sẽ đi, sao lại có thể ở lại đây qua đêm a.
Bước thong thả đến bên giường xốc chăn lên, bông hồng trên giường nở thật sự rất đẹp, sự tươi đẹp đó càng làm tôi cảm thấy chói mắt.
Nước mắt không chịu thua kém theo khóe mắt tràn ra, trùm chăn lên trên đầu, thân thể cuộn tròn thành một khối, nước mắt không ngừng rơi.
Ở trong lòng nhiều lần tự nói với chính mình: năm năm, rất nhanh sẽ có thể trở thành quá khứ. Tô Thiển Thiển, ngay cả một nam nhân mà ngươi cũng không ứng phó nổi, ngày sau biết lấy cái gì chăm sóc mẹ đây.

10Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:53 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 10: Mua thuốc tránh thai


Dịch & edit: nana


Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm.
Việc đầu tiên là đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, tôi chỉ là công cụ giúp hắn thỏa mãn nhu cầu sinh lý, đương nhiên không có ngĩa vụ vì hắn mà sinh con.
Nhân viên tiệm thuốc dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn tôi, khi ra khỏi tiệm, nghe được một tiếng nói:” haizzz, lớp trẻ bây giờ thật là..Vẫn còn là học sinh trung học, mà đã sống cùng nhau rồi.”
Chân lập tức bước đi, tháo huy hiệu trên ngực xuống, học sinh trung học tôi cũng chỉ có thể làm mấy tháng nữa mà thôi, đâu cần giữ lại làm gì.
Bình tĩnh qua một ngày, sau khi tan học, có cái gì trong túi xách rơi ra, để ở trong ngăn bàn. Tôi không quay đầu lại, buổi sáng ngày mai đến rồi nói sau, dù sao cũng không có gì quan trọng.
Nhiễm Nhiễm không biết từ đâu đột nhiên xông tới, túm chặt tay tôi, nói:” Thiển Thiển, ngày mai bộ phim điện ảnh “ Lệ Thương” lần đầu công chiếu, tớ mua bốn vé, ngày mai chúng ta cùng đi đi.”
Tôi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Nhiễm Nhiễm vẫn chưa chịu buông tay, kéo tôi ra khỏi phòng học.
Mới vừa đi ra khỏi cổng trường, một chiếc BMWs đã xuất hiện trước mắt, khi thấy rõ khuôn mặt người đứng đó, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.
Hắn thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, dùng ngữ khí yêu chiều nói với Nhiễm Nhiễm,:” Nhiễm Nhiễm, anh trai đến đón em về nhà.”
Trong lòng nhất thời giật mình, hắn chính là người đàn ông trẻ tuổi ở cùng Hoa tiên sinh trong cái quán bar kia, tôi sở dĩ cảm thấy hắn quen mặt là bởi vì hắn chính là anh trai của Nhiễm Nhiễm- Hạ Mộc Lạo ( về sau anh này sẽ gây ra rất nhiều sóng gió a~), Nhiễm Nhiễm có một cuốn nhật kí, nhất định đòi có ảnh chụp của hắn, ngày ấy Nhiễm Nhiễm có cho tôi xem qua một lần, tất cả ảnh của hắn hầu hết đều được cắt ra từ tạp chí.
Hắn-Hạ Mộc Lạo, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Hạ thị, chuyện xuất hiện trên mặt báo như là cơm bữa, phụ nữ ai ai cũng đều giành giật những tờ báo có hắn xuất hiện, thật phí tiền.
Chuyện tôi là tình nhân của Hoa tiên sinh hắn chắc chắn biết, về sau hẳn là sẽ không cho tôi làm bạn với Nhiễm Nhiễm nữa, em gái yêu quý của hắn sao có thể cùng kẻ phá hoại gia đình người khác kết giao làm bằng hữu được.
Nhiễm Nhiễm nói với tôi:” Thiển Thiển, cùng lên xe đi, khu chung cư nhà cậu cũng gần nhà tớ mà.”
Tôi lắc đầu, khẽ cười:” Tớ không về nhà, tớ muốn đến bệnh viện, hai người cứ đi trước đi.’
Hạ Mộc Lạo nhẹ giọng nói:” Cùng lên xe đi, bệnh viện cách đây cũng không có xa.”
Hắn, hắn nói như vậy có nghĩa là vẫn cho phép tôi và nhiễm Nhiễm tiếp tục làm bạn có phải không? Hắn biết rõ tôi là người tình của Hoa tiên sinh vì sao còn cho phép Nhiễm Nhiễm kết giao với tôi? Hắn không sợ tôi sẽ làm hư em gái hắn sao?
Trên xe, Nhiễm Nhiễm không ngừng ríu rít, Hạ Mộc Lạo đối với các vấn đề của Nhiễm Nhiễm có hỏi tất đáp. Nhiễm Nhiễm cười, hắn cũng cười, khi Nhiễm Nhiễm tức giận, hắn cũng sẽ nói hòa vài câu, có thể thấy được hắn thật sự rất yêu quý cô em gái này.
Tới bệnh viện, sau khi nói tạm biệt với Nhiễm Nhiễm, tôi vội chạy nhanh xuống xe. Mới đi được vài bước, đằng sau bỗng vang đến thanh âm của Nhiễm Nhiễm:” Thiển Thiển, cậu làm sao vậy, vì cái gì muốn tới bệnh viện?”
Quay đầu lại, thấy Nhiễm Nhiễm đã xuống xe, nó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Thản nhiên nói một câu:” Mẹ tớ đang ở đây.”. Xoay người không quay đầu lại đi thẳng đến cổng lớn của bệnh viện.
Nhiễm Nhiễm, cậu là một cô gái ngây thơ thuần khiết, tớ thật sự không muốn để cho cậu biết tớ bây giờ đã trở nên dơ bẩn như thế nào. Tớ không tìm cậu vay tiền, là bởi vì sợ liên lụy đến Từ gia, Tử Kiềm đang học cấp ba, muốn vào đại học cần rất nhiều tiền, Từ thúc thúc vẫn còn muốn Tử Kiềm học cao hơn nữa, nếu để cho ông ấy biết còn có năm mươi vạn tiền nợ kia, khẳng định áp lực của thúc so với tớ còn lớn hơn rất nhiều.

11Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:53 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 11: Vạch trần nói dối


Dịch & edit: nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Sáng hôm sau, tôi vẫn như lúc trước dậy rất sớm.
Tối hôm qua Hoa tiên sinh không tới, nên ngủ được một giấc rất ngon.
Chính là không biết vì sao trong lòng luôn có một niềm dự cảm xấu, tim đập rất nhanh, nói với vú nuôi buổi tối không ăn cơm liền đi ra ngoài.
Tới phòng học, chợt nhìn thấy Tử Kiềm đang ngồi ngẩn người trên ghế .
Đi tới bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự có mặt của tôi. Thật kì lạ!
“ Tử Kiềm.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập lửa giận, không nói hai lời túm lấy tôi chạy ra bên ngoài.
Đi thẳng đến cổng sau của trường học, phía sau cửa bắt đầu có tốp năm tốp ba nhóm người xuất hiện, đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá tôi và Tử Kiềm. Hắn đem tôi áp vào góc tường, âm thanh theo hàm răng phát ra một câu hỏi:” Thiển Thiển, cậu có biết tôi đã nhìn thấy thứ gì trong ngăn bàn của cậu không?”
Tôi khó hiểu, lắc đầu.
Lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng sâu, “ Đừng nói với tôi là cậu không biết, cũng đừng nói với tôi rằng vật đó không phải của cậu.”
Vẫn không rõ hắn đang nói đến đồ vật gì, nhưng tôi không thích hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi, Tử Kiềm không nên đối với tôi như vậy, “ Tử Kiềm, cậu điên rồi, cậu không nói cho tôi biết đồ vật đó là cái gì thì dựa vào đâu mà một mực chắc chắn nói đó là đồ của tôi.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, im lặng một chút rồi nói:” Không cần hỏi cũng biết là của cậu, bởi vì buổi chiều hôm qua tôi nhìn thấy nó từ cặp cậu rơi ra.”
Hắn liền móc trong túi ra một hộp thuốc tránh thai, chính là hộp thuốc mà sáng hôm qua tôi mua. Nói dối bị vạch trần, tôi cũng giống như một người phải khỏa thân trên đường phố, không có đến một mảnh vải che thân, cũng không có lấy một chỗ để ẩn nấp.
Tôi cả người đều mơ màng, lâng lâng nhìn hắn. Suy sụp ngồi xổm xuống, khó chịu lấy hai tay ôm chặt ngực.
Tử Kiềm, tôi xin cậu hãy giữ bí mật cho tôi. Xin cậu đừng nói cho mẹ tôi biết.
Khó trách cả ngày hôm nay cứ cảm thấy có điều chẳng lành, hóa ra lại là như vậy.
Tử Kiềm đau lòng nói:” Thiển Thiển, tôi thực rất thất vọng về cậu, tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao buổi tối cậu không về nhà. Yên tâm, tôi sẽ không nói cho dì đâu, tôi không muốn dì sau khi biết chuyện sẽ thất vọng.”
Nước mắt tràn ra khỏi mi, cắn chặt môi dưới.
Trong mắt hắn ẩn hiện một tia không đành lòng,” Thiển Thiển, cậu sẽ không làm dì phải thất vọng có đúng không?…….Bà ấy bây giờ đang ở bệnh viện, mà cậu lại hằng đêm không về, trong túi lại có một hộp thuốc tránh thai. Dì hồi trước đã dạy cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao? Cậu tự mình nghĩ lại đi, tôi cũng không muốn nói thêm cái gì nữa.”
Hắn không nói , chỉ nhìn tôi chằm chằm. Đột nhiên, hắn cầm lấy hộp thuốc tránh thai ném vào thùng rác, cũng không nhìn tôi lấy một lần, xoay người rời đi.

12Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:54 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 12: Che dấu


Dịch & edit : nana

Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Nhìn thấy bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong lòng tôi trăm thứ hỗn loạn, hắn vạch trần tôi, nhưng lại đồng ý không nói cho mẹ biết.
Không, tôi không thể ngày nào cũng về nhà, cho nên tôi phải tiếp tục nói dối. Nếu để cho hắn ta thấy tôi vẫn tiếp tục làm như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày mẹ sẽ biết, huống chi Tử Kiềm cũng chỉ mới phát hiện trong cặp tôi có thuốc tránh thai, vẫn chưa biết tôi làm tình nhân cho người khác.
Cẩn thận suy nghĩ, thuốc tránh thai ngoài tránh thai còn có công dụng nào khác không a?
Vội vội vàng vàng lấy di động ra, bấm dãy số quen thuộc của Nhiễm Nhiễm.
Sau khi kết nối, Nhiễm Nhiễm ở bên kia nói:” Thiển Thiển, tại sao cậu vẫn chưa đến,chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ học rồi.”
“ Nhiễm Nhiễm, chết thật rồi a, có một chuyện cậu nhất định phải giúp tớ.”
“ Chuyện gì?”
Trong lòng đấu tranh một vài giây, nếu đã đi đến bước này rồi, thì tốt nhất là vẫn cứ tiếp tục giấu giếm đi, cho dù có phải lợi dụng người bạn tốt nhất của mình cũng không thể từ bỏ.
“ Nhiễm Nhiễm, mấy hôm trước tớ có dấu mẹ đi mua một hộp thuốc tránh thai, hôm nay lại bị Tử Kiềm phát hiện, nó bảo sẽ nói cho mẹ tớ, nói tớ tuổi vẫn còn nhỏ mà đã ở chung với nam nhân.”
Nhiễm Nhiễm lập tức cất cao giọng hỏi tôi:” Thiển Thiển, cậu có bạn trai rồi sao? Hôm nào dẫn đến cho tớ xem, nếu tớ mà cảm thấy hắn không tốt, cậu nhất định phải chia tay đó nha.”
Cắn chặt răng:” Nhiễm Nhiễm, cậu nghĩ đi đâu vậy? nếu tớ có bạn trai khẳng định cậu sẽ là người biết đầu tiên, nhưng hiện tại vấn đề bây giờ là tớ không hề có bạn trai. Trong cuộc thi về thể chất lần trước, tớ nghe người khác nói uống thuốc tránh thai có thể thúc đẩy quá trình dậy thì nhanh hơn, cho nên mới mua một hộp. Ai ngờ chiều hôm qua thuốc bị rơi ra khỏi cặp ,Tử Kiềm tình cờ nhặt được. Haizz, vấn đề này…cậu nói xem, tớ làm sao có thể giải thích rõ được với Tử Kiềm đây?”
Nhiễm Nhiễm thở dài một tiếng:” Bạn học Tô Thiển Thiển à, bây giờ biết sai rồi chứ? Về sau nhớ về nhà sớm một chút, đừng nói là Tử Kiềm hiểu lầm, nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ cũng sẽ hiểu lầm thôi. Nếu có một lần cậu bị phát hiện giấu ma túy thì liệu ai coa thể đứng ra giải thích hộ cậu đây?”
Nghe được những lời này, trong lòng tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “ Nhiễm Nhiễm, cám ơn cậu.”
“ Còn ở đó khách khí cái gì? Mau vào đi, đừng để muộn học.”
“ Ừm, tớ biết rồi.”
Ngắt điện thoại, cảm giác may mắn trong lòng không còn sót lại chút gì nữa, chỉ còn lại sự xấu hổ vô cùng.
Tôi cư nhiên lợi dụng Nhiễm Nhiễm, lợi dụng nó để che lấp đi lờ nói dối trắng trợn này, Nhiễm Nhiễm luôn coi tôi là một người bạn, mà tôi giờ đây lại dám phản bội lại tình bạn đó.
Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, nếu có một ngày cậu phát hiện ra tớ gạt cậu, thì cậu có sỉ nhục tớ thế nào cũng được, hoặc là hung hăng cho tớ một cái tát, rồi xoay người rời đi. Nếu câu có thể đối với tớ như vậy, tớ cũng sẽ không còn cảm thấy mặc cảm nữa.
Nặng nhọc bước từng bước về phía lớp học, từ lúc bước tới cửa, ánh mắt Tử Kiềm không ngừng quan sát tôi, tôi rốt cuộc vẫn là né tránh , không dám nhìn vào mắt hắn.
Tử Kiềm gửi một tin nhắn đến, không cần xem cũng biết là hắn xin lỗi tôi. Lần này có thể dễ dàng qua khỏi như vậy cũng có thể coi là vân may, nhưng xem ra tôi phải cẩn thân hơn một chút, bây giờ mẹ vẫn chưa mổ, cục diện chưa chắc chắn, không thể để mọi người biết tiền phẫu thuật của mẹ ở đâu ra, bằng không bao nhiêu công sức của tôi chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là lời xin lỗi của hắn, tảng đá đè nặng trên đầu tôi cuối cùng cũng có thể hạ xuống, nhắn lại một tin cho hắn,” Ok, không sao.”

13Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:54 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 13: Gã đàn ông nguy hiểm


Dịch: nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Ngày hôm qua đã hẹn Nhiễm Nhiễm cùng đi xem phim, Tử Kiềm đương nhiên cũng sẽ đi, nhưng thật không biết Nhiễm Nhiễm còn chuẩn bị thêm một vé cho ai nữa a?
Phim điện ảnh “ Lệ Thương” hôm nay lần đầu công chiếu, được quảng cáo vô cùng rầm rộ, hơn nữa toàn bộ diễn viên trong phim đều là những minh tinh nổi tiếng. Xem trailer lại vô cùng hấp dẫn, bộ phim này tôi quả thật rất muốn xem.
Sau khi tan học, ba người cùng nhau rời khỏi trường, trước cổng không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe BMW đỗ lại đó, trông cực kì nổi bật.
Lại là hắn – Hạ Mộc Lạo, thì ra hắn chính là chủ nhân của chiếc vé cuối cùng do Nhiễm Nhiễm chuẩn bị a~.
Lên xe, Nhiễm Nhiễm im lặng một cách kì lạ, ánh mắt chăm chú nhìn dõi theo ra phía ngoài cửa sổ.
Tôi và Tử Kiềm cũng trầm mặc không lên tiếng, sự im lặng của tôi có lẽ là vì Hạ Mộc Lạo, mỗi lần nhìn thấy hắn tôi cảm giác như đang có một loại áp lực vô hình bao phủ, khiến tôi thực sự rất khó thở.
Tôi nghĩ Tử Kiềm im lặng như vậy chắc là có liên quan đến chuyên sáng nay, tuy rằng hắn không còn nghĩ tới phương diện kia nữa, nhưng hẳn trong lòng có chút xấu hổ, dù sao chúng tôi bây giờ đều đã lớn, rất nhiều chuyện không còn giống như trước, chỉ cần một lời giải thích tất cả đêù có thể tiêu tan.
Bảy giờ phim mới chiếu, thời gian vẫn còn sớm, Hạ Mộc Lạo đem chúng tôi đến một nhà hàng phương tây mới mở ở bên cạnh rạp chiếu phim.
Lúc xem phim, tôi căn bản không nghĩ tới sẽ phải ngồi cạnh Hạ Mộc Lạo, lại càng không ngờ mình không có cách gì để có thể kéo dài khoảng cách với hắn.
Tới rạp chiếu phim, lúc chuẩn bị ngồi vào bàn, Nhiễm Nhiễm nói nó có thói quen ăn bỏng khi xem phim, liền lôi Tử Kiềm cùng đi mua với mình, khiến tôi và Hạ Mộc Lạo phải đi vào trước.
Bất đắc dĩ, chỉ phải cùng Hạ Mộc Lạo cùng nhau đi vào, hắn ngồi xuống ghế thứ tư của hàng thứ năm, không ngờ tới chỗ của tôi lại là ghế thứ sáu ngay bên cạnh hắn.
Sau khi tôi ngồi xuống, Hạ Mộc Lạo thản nhiên phun ra một câu:” Ngồi lại đây, đó là chỗ của người khác rồi.”
Tôi khó hiểu nhìn hắn, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Hắn giương mắt nhìn tôi liếc một cái:” Bốn cái vé xem phim không cùng một hàng.”
Mặt tôi đỏ bừng lên, rất không tình nguyện ngồi bên cạnh hắn.
Hạ Mộc Lạo để lại cho tôi một ấn tượng : đây là một người đàn ông rất nguy hiểm, không phải là kẻ mà Tô Thiển Thiển ta có thể đắc tội được.
Quả nhiên, Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm cũng ngồi xuống ở hàng ghế trước chúng tôi, nó đưa hai gói bỏng cùng hai bình đồ uống, Hạ Mộc Lạo nhận lấy, liền đem hai gói bỏng ngô ném qua phía tôi.
Phim bắt đầu chiếu, trong lòng luôn cảm thấy không yên khi nhìn thấy những hình ảnh được chiếu trên phông màn, máy móc đem bỏng bỏ vào trong miệng, nhưng cũng cũng chẳng khác gì là đang nhai một đống rơm cả.
Tâm trí vẫn ở trong trạng thái căng thẳng, không thể chú tâm xem phim đang nói về vấn đề gì, cái tên đầu sỏ có thể khiến tôi căng thẳng như vậy chính là người đàn ông đang ngồi bên cạnh tôi – Hạ Mộc Lạo, lần sau nếu nhìn thấy hắn, tôi nhất định phải nhương bộ lui quân, có hắn ở bên cạnh muốn xem phim cũng không xem được, bỏng ăn cũng không ngon, ngay đến cả bữa tối vừa ăn xong cũng không còn lưu lại chút mùi vị nào.
Tuy là giống như nhai rơm, nhưng đối với người ăn vẫn sẽ cảm thấy khát, mở lon nước ngọt ra, uống một hớp lớn, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Hạ Mộc Lạo đang chăm chú nhìn tôi, tim đột nhiên nhảy dựng, nước còn chưa tới miệng đã dũng mãnh phun sang một bên, không ngừng ho khan, trong cổ họng đều là cảm giác đau rát.
Có lẽ là do âm thanh tôi ho khan, Tử Kiềm Cùng Nhiễm Nhiễm đều quay đầu lại, Nhiễm Nhiễm lấy một một chiếc khăn tay đưa cho Hạ Mộc Lạo, sau đó lại quay đầu tiếp tục xem phim.
Tên đầu sỏ Hạ Mộc Lạo đã gây nên chuyện này dùng ngón tay út thon dài xinh đẹp lấy chiếc khăn tay ra, đưa tới trước mặt tôi, còn không quên buông lời chế nhạo :” Uống vội vã như thế để làm gì? Có ai thèm tranh giành với cô đâu.”
Oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, nhận lấy khăn tay. Tức hơn nữa là tôi nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, hại người ta ra nông nỗi này mà lại còn ở đó chế giễu, lần này Tô Thiển Thiển đã hiểu rõ, về sau tuyệt đối sẽ không có gặp lại, về sau nhìn thấy hắn tốt nhất là nên tránh đường mà đi.
Nhiễm Nhiễm ở phía trước đắm đuối trong nước mắt, tôi khó hiểu nhìn về phía màn ảnh. Nam nữ diễn viên chính tình cờ gặp nhau thoáng qua ở nhà ga, bên cạnh cô có một người đàn ông, mà bên cạnh hắn cũng có một cô gái, hai người cứ như vậy bỏ qua lẫn nhau. Trong lòng tôi tuy rằng cũng cảm thấy chút tiếc nuối, nhưng cũng không vì thế mà rơi lệ.
Thời gian từng chút từng chút một qua đi, bộ phim cũng nhanh đến kết thúc, tôi tuy là không có lòng dạ nào mà xem, nhưng ít nhiều cũng chú ý đến một chi tiết, đó là lúc nam diễn viên ở trong mưa điên cuồng đi tìm nữ diễn viên, từng giọt mưa đọng lại trên gương mặt hắn, hòa lẫn vào trong những giọt nước mắt của hắn, trên gương mặt lộ rõ vẻ bi thương, không khỏi khiến cho người xem đều cảm động, lo lắng cho hắn.
Đột nhiên trước mặt tôi lại xuất hiện thêm một chiếc khăn tay, ánh mắt theo chiếc khắn tay nhìn đến, một bàn tay thon dài xinh đẹp, Hạ Mộc Lạo mặt không chút thay đổi nhìn tôi.
“ Lau hết nước mắt trên mặt cô đi, thật đúng là khó coi mà.”
Tên này mỗi khi há mồm đều nói ra những lời thực ác độc, với tay đoạt lấy chiếc khăn, quay đầu lại không thèm nhìn hắn.
Khăn tay mơn man trên má, thấm ướt một khoảng, thế nào lại có thể dễ dàng khóc như vây a? Tôi đã từng cho rằng mình sẽ không bao giờ khóc vì loại thể loại phim này, thế mà vì sao tôi ngay cả chính mình khóc cũng không biết?
Quái dị nhìn thoáng qua Hạ Mộc Lạo đang ngồi bên cạnh, tầm mắt hắn dừng lại trên màn ảnh, khóe miệng khẽ nhếch lên tựa như có một nụ cười vô hình.
Đừng nhìn thì tốt hơn a~, vừa nãy nhìn hắn tôi thoáng cái rùng mình, tất cả lông tơ trên người đều dựng đứng. Xem một bộ phim điện ảnh bi thương như vậy mà hắn vẫn còn cười được, tên này rốt cuộc là loại người gì vậy hả trời???
Diện mạo cơ hồ hoàn mĩ, miệng lại ác độc vô cùng, hại tôi khổ sở rồi lại chế nhạo. Có lẽ tôi nên gọi hắn ta là người đàn bà ngang ngược, aaaa…..không, không, không, hắn là đàn ông cơ mà, một gã đàn ông chanh chua, đúng, một gã đàn ông chanh chua a………..
Nghĩ như vậy, tôi không nhịn được cười ra tiếng, hắn quay đầu sang, tôi lập tức thu hồi ánh mắt từ trên người hắn dời đi.
Nhiễm Nhiễm cùng Tử Kiềm quay sang đăm chiêu nhìn tôi và Hạ Mộc Lạo, Nhiễm Nhiễm thản nhiên hỏi :” Thiển Thiển, tớ xem cậu hình như muốn mau tu luyện thành thần tiên rồi, phim điện ảnh bi thương như vậy mà cậu còn cười được.”
Tôi cố nhịn ý cười lắc đầu phủ nhận,” Không phải, bộ phim này quả thực rất buồn, nhưng trên đời này làm gì lại có chuyện tốt như vậy, sau khi phản bội rồi còn có thể thản nhiên đối mặt không? Chỉ có thể nói là quá không đúng với sự thật.”
Tôi lập tức nói sang chuyện khác, Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm vẻ mặt đều không tin quay đầu lại.

14Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:54 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 14 : Tên anh ta là Hoa Thần


Hức hức T^T, lộ hàng mất rồi…………………..

Dịch: nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Sau khi xem phim xong, trên đường trở về bốn người vẫn trầm mặc như cũ, Hạ Mộc Lạo theo con đường nhỏ bé của khu chung cư tập thể tiến xe vào.
Sau khi tới khu tập thể, Tử Kiềm liền mở cửa xuống xe. Hắn quay đầu lại hỏi tôi:” Thiển Thiển, cậu…, hôm nay lại không trở về nhà có đúng không.”
A, lại không trở về nhà? Cái từ “ lại” này nghe kiểu gì cũng cảm thấy thật chói tai. Tôi đêm nay quả thật không về nhà, hiện tại đang là nhân tình của người khác, buổi tối không đến cũng có nghĩa là làm trái với giao ước.
“ Tớ không về, tớ muốn đến bệnh viện chăm sóc mẹ.” Trong ánh mắt Tử Kiềm ánh lên vẻ nghi ngờ, tôi nở một nụ cười mỉm, chống lại ánh mắt của hắn.
Tử Kiềm hạ thấp giọng hỏi tôi, “ Thiển Thiển, vậy cậu đêm nay có hay không thể trở về?”
Nghe xong lời hắn nói, trong lòng tôi có chút nao nao, đêm nay tôi như thế nào trở về? Vô lực nói ra một câu, “ Đêm nay, cũng không về.”
Sự thất vọng khẽ lướt qua ánh mắt hắn, kì thật tôi đã không ngừng khiến hắn thất vọng, tôi đối với chính bản thân mình cũng thực thất vọng. Tôi không muốn làm Tử Kiềm phải thất vọng, nhưng rốt cuộc cho dù tránh né cỡ nào cũng có chuyện phát sinh.
Hiện tại mẹ chắc chắn là không biết chuyện tôi buổi tối thường không về nhà, bằng không bà đã sớm truy vấn tôi rồi. Mặc kệ mẹ có biết hay không, tôi vẫn sẽ tìm cách che dấu đến cùng, nhưng mẹ không giống Tử Kiềm, dễ dàng để cho người khác qua mặt, nếu biết tôi không trở về nhà, bà khẳng định sẽ nghĩ đến vấn đề này, cho dù mẹ không có hiểu tôi bằng Tử Kiềm, nhưng bất luận một người mẹ nào đối với đứa con của mình đều sẽ rất mẫn cảm, không biết vẻ ngụy trang của tôi khi đứng trước mặt bà có hữu dụng hay không, bất quá cho dù không có tác dụng tôi cũng phải tiếp tục che dấu.
Tử Kiềm cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, mỉm cười,” Thiển Thiển, tự bảo vệ lấy mình, có chuyện gì cứ gọi cho tớ, tớ 24 giờ đều bật máy.” ( anh này chắc chắn vẫn chưa tin chị Thiển đâu a~~)
Hốc mũi chua xót, cảm động không nói nổi lên lời, Trước kia điện thoại của Tử Kiềm luôn cài chế độ tự động, buổi tối điểm đúng 10 giờ thì tắt máy, hiện tại tôi không về nhà, hắn không an tâm tắt điện thoại. Tôi cắn chặt môi dưới ra sức gật đầu.
Hắn khẽ cười ,xoay người lại, hướng chúng tôi khoát tay nói lời tạm biệt.
Mới đi được không xa, Nhiễm Nhiễm không ngừng ngáp, vài lần nghĩ muốn mở miệng kêu Hạ Mộc Lạo dừng xe, nhưng đều kết thúc thất bại.
Lại cố lấy dũng khí, :” Phiền anh dừng xe ở chỗ cột đèn giao thông đằng kia, tôi xuống chỗ đấy là được rồi.”
Hạ Mộc Lạo qua gương chiếu hậu thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, “ Bệnh viện không phải ở hướng đó.”
Nhiểm Nhiểm vực dậy, mắt liền mở to trong chốc lát, “ Thiển Thiển, chỗ này cách bệnh viện không có xa, hơn nữa nơi này rất hẻo lánh, cậu mà đi một mình, tớ sẽ rất lo lắng. Vẫn là để anh tớ đưa cậu đi đi.”
Tôi cũng không cố chấp làm gì, gật đầu đồng ý.
Nhiễm Nhiễm sau khi về tới nhà xuống xe, không khí trong xe lại ngột ngạt không thể chịu được, tôi đem tầm mắt hướng ra phía ngòai cửa sổ, trên đường bóng đèn thật sáng, tâm trạng buồn bã như thế sao mình không phát hiện được sớm hơn một chút, sớm phát hiện trong giọng nói của mình chứa đầy sự sợ hãi.
Tiếng chuông di động của Hạ Mộc Lạo vang lên đánh vỡ trầm mặc, chỉ thấy hắn “ Ừ “ một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Sau khi ngắt điện thoại, hắn thản nhiên nói một câu,” Hoa Thần đang ở Duy Đô, cô cũng cùng đi đi.” ( nếu ai không nhớ thì Duy Đô chính là quán bar hai anh chị gặp nhau đó ^^)
Hoa Thần, anh ta tên là Hoa Thần.

15Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:54 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

ở nhà bạn ý nhiều truyện hay lắm nhớ, như Cực phẩm ác lang này, Cô vợ mới cưới của tổng tài ác ma, Đại thần em lấy anh! toàn những truyện hay hợp gu chúng mình mà đặc biệt hơn là truyện bạn ý và anh Shamy tự dịch đó, mong mọi người vào chơi wordpress của bạn ý và anh Shamy nha, đừng lười, chỉ việc click vào đường link bên dưới này thôi mà

Chương 15: Xúc phạm


Dịch: nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Tại sao lại phải đi đến Duy Đô? Tại sao hắn lại một mực kéo tôi đi? Tôi căn bản không nghĩ sẽ gặp lại Hạ Mộc Lạo thêm một lần nào nữa, chỉ cần nhìn thấy hắn tôi đều cảm thấy rất sợ hãi.
“ Không đi có được không? Tôi bây giờ muốn tới bệnh viện.” yếu ớt hỏi một câu.
“ Muộn như thế này bệnh viện sẽ không cho cô vào thăm bệnh nhân đâu, cô đi nhất định sẽ không gặp được mẹ .” Nói xong, hắn dậm mạnh chân phanh lại.
Tôi khó hiểu nhìn hắn, lúc trước bảo hắn dừng xe hắn không dừng, bây giờ cầu xin hắn đừng dừng xe hắn lại dừng.
Hắn nhìn tôi liếc mắt một cái, thản nhiên nói :” Ra phía trước ngồi đi.”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, ngồi yên không nhúc nhích.
Hạ Mộc Lạo quay đầu lại, không kiêng nể gì lướt nhìn tôi từ đầu tới chân, cuối cùng lắc đầu:” Yên tâm đi, đối với dáng người này của cô tôi một chút cũng không có hứng thú, sẽ không ăn cô đâu.”
Nhất thời chán nản, tại sao trên đời này lại có loại người như vậy chứ, dáng người của tôi thế nào thì liên quan gì đến anh? Anh đối với dáng người này của tôi không có hứng thú, tôi đối với dáng người của anh còn không có hứng thú hơn, anh chẳng phải là một siêu cấp soái ca, trong nhà thừa tiền đó sao? Thế nhưng làm sao lại có thể là một người đàn ông mồm miệng ác độc như vậy được a~.
Lập tức xuống xe, ngồi lên hàng trên. Đem ánh mắt khinh thường nhìn ra phía ngoài.
Hạ Mộc Lạo, nếu không thể động vào anh được, thế thì từ nay về sau cứ mỗi lần nhìn thấy anh tôi cứ tránh đi là được rồi.
Tới quán bar Duy Đô, tôi rầu rĩ đi theo phía sau Hạ Mộc Lạo, hắn đi rất nhanh, cũng không thèm quay đầu lại xem tôi như thế nào.
Không, tôi phải thừa dịp lúc hắn không để ý trốn đi mới được.
Lặng lẽ xoay người, mới đi được hai bước, chợt nghe thấy thanh âm của tên ác ma kia, “ Tô Thiển Thiển, quay về đây, nhanh nhanh đuổi kịp tôi.”
Quay đầu lại nhìn hắn, hắn không có quay đầu lại, chỉ đứng ở phía bên kia chờ tôi.
Bất đắc dĩ, bước nhanh tiến đến, không ngờ hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tay hắn băng khốc, lạnh lẽo, làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu, không khỏi muốn trốn khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Tôi thử dãy dụa, nhưng cũng phí công, tay hắn như cái kìm sắt kẹp chặt vào cổ tay tôi.
Chỉ là, hắn dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy, hắn không có chi tiền nuôi dưỡng tôi, tôi cùng hắn đến đây đã là tốt lắm, dựa vào cái gì mà ngay cả đường đi lối về của tôi, quyền tự do của tôi hắn cũng dám khống chế.
“ Hạ Mộc Lạo, anh rốt cuộc muốn cái gì? Tôi cũng đã tới rồi, anh buông tay ra được không?
Bước chân Hạ Mộc Lạo dừng lại, bình tĩnh nhìn tôi, không khí càng lúc càng ngột ngạt, áp lực mỗi lúc một dâng cao, hắn đột nhiên nhích lại gần, hơi thở ấm áp của hắn phả trên khuôn mặt tôi, không quay mặt tránh đi, giận dữ nói, “ Hạ Mộc Lạo, tránh xa tôi ra một chút, có được không a?”
Hắn đột nhiên cầm lấy gáy tôi, làm tôi không thể động đậy, lại càng không thể nói hắn tránh ra.
Hắn cúi xuống bên tai tôi thấp giọng nói: “ Nhớ kĩ, cô chỉ là tình nhân của Hoa Thần, có cho không tôi cũng chẳng thèm, nếu cô cho rằng có thể dùng cách phản kháng để câu dẫn tôi, hoặc là cho rằng tôi coi trọng cô, thế thì cô sai rồi, Hạ Mộc Lạo tôi đây muốn có loại phụ nữ nào lại không được? Lại có thể để ý cái loại như cô à?
Nghe lời hắn nói xong, cả người tôi cứng đờ, cho dù tay hắn đã buông gáy tôi ra, nhưng người vẫn như cũ không chút động đậy.
Hắn khinh miệt nhìn tôi liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, buông tay tôi ra, xoay người rời đi.
Khi hắn bất ngờ buông tay tôi ra, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng mất mát, đồng thời cũng rất khó chịu.
Đúng vây, tôi chỉ là nhân tình của Hoa Thần, nhưng anh có cần phải nói ra những lời gây tổn thương như thế không? Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ câu dẫn anh, cũng không tự mình đa tình nghĩ đến anh thích tôi. Anh muốn loại phụ nữ nào cũng có, nhưng đối với anh, Tô Thiển Thiển tôi cũng khinh thường, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu thương nhớ nhung gì anh.
Có tiền là có thể xúc phạm người khác như vậy sao? Tôi lại không thích tiêu tiền của anh, cũng không cần anh bảo dưỡng, anh lấy tư cách gì mà xúc phạm tôi?
Tình nhân thì làm sao? Bán mình để đổi lấy tiền thì làm sao? Chúng ta chỉ làm theo nhu cầu của chính mình mà thôi, mỗi người một hoàn cảnh, Hạ Mộc Lạo, anh dựa vào cái gì mà lăng nhục tôi?
Nước mắt tràn khỏi bờ mi, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, giật giật thân mình cứng ngắc, xoay người rời đi.

16Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:54 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 16: Không thể động vào hắn

Dịch : nana

Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Tuy rằng đã hơn chín giờ tối, nhưng trên đường vẫn rất đông người qua lại, tất cả cửa hàng trên con đường này hầu hết đều là quán ăn đêm, ồn ào nhốn nháo.
Tôi đi tới đi lui đụng phải người trước người sau, nhưng đặc biệt là một chút cũng không cảm thấy đau, trong đầu tất cả đều là những lời Hạ Mộc Lạo vừa nói.
“ A “.
Bị một người khác chạm mạnh, tôi lảo đảo ngã xuống dưới đất.
Giương mắt nhìn lên, một cô gái trẻ tinh thần phấn chấn, hướng tôi vươn tay ra.” Thật xin lỗi đụng phải cô.”
Cầm lấy tay cô gái, tay cô rất ấm, còn tay tôi thực lạnh.
Đứng dậy, cô giúp tôi phủi bụi trên người đi.
“ Cô không sao chứ?” Đáy mắt cô gái trong suốt, làm cho tôi thực hâm mộ không thôi, vừa nhìn đã thấy cô được chăm sóc rất tốt.
“ Tôi không sao, cám ơn cô.”
Tôi nhìn kĩ một chút, bên tai trái cô đeo một hàng hoa tai, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, có tổng cộng bảy cái, nhưng bên phải cái gì cũng không có đeo.
“ Sắc mặt cô tái quá, hay là hai chúng ta cùng đi bệnh viện xem thế nào.”
Ánh mắt của cô gái thực chân thành tha thiết, lời của cô làm tôi kinh ngạc không thôi, xã hội hiện tại này làm sao có thể có được một cô gái tốt như vậy? Phải biết rằng có không ít tài xế sau khi đâm chết người vội vã bỏ chạy, đơn giản chỉ là không muốn bồi thường, cô đụng phải làm tôi ngã xuống đất, tôi căn bản là không bị thương, cô cư nhiên chủ động đưa ra đề nghị đi bệnh viện.
Đặt bàn tay cô xuống, cười nói:” Tôi không sao, không cần phiền phức như vậy.”
Cô gái lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách đưa cho tôi, “ Lau hết nước mắt trên mặt đi, bằng không tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi a.”
Cầm lấy khăn tay, cảm kích nhìn gương mặt cô gái.
“ Thiển Thiển.”
Quay đầu nhìn lại, xe của Già Minh đang đỗ ở đường cái bên cạnh, cửa kính xe mở ra, Già Minh xuất hiện trước mặt tôi.
Khẽ mỉm cười với cô gái kia, “ Tôi đi trước, cám ơn cô.”
Mới đi được vài bước đã bị cô gái kia túm chặt,” Tôi là Thẩm Diệc Hiên, sinh viên năm hai trường đại học Thánh Hoa.”
Thẩm Diệc Hiên, một cái tên nghe thật êm tai. Thánh Hoa, giấc mộng đại học của tôi.
“ Em là Tô Thiển Thiển, học sinh cấp 3.”
Thẩm Diệc Hiên hướng Già Minh hếch cằm hỏi tôi: “ Cậu ta là bạn trai của em à?”
Lắc đầu phủ nhận.
Cô vươn tay ra, “ Đưa di động của em đây.”
Tuy là khó hiểu, nhưng tôi vẫn đưa di động đang cầm trên tay cho Thẩm Diệc Hiên. Cô rất nhanh bấm một dãy số, rồi nhấn nút gọi.
“ Đây là số của chị, có rảnh tìm em chơi. Nếu anh chàng dễ nhìn kia không phải bạn trai em, thì chị có thể dễ dàng theo đuổi rồi.”
Hé miệng cười khẽ, hướng cô khoát tay,” Chúc chị sớm theo đuổi được hắn, em đi trước.”
Trên xe, tôi cố nặn ra vẻ tươi cười hỏi Già Minh,:” Già Minh, làm sao anh nhận ra tôi? Tôi đưa lưng về phía đường cơ mà.”
Hắn chuyên tâm vui vẻ, không trả lời câu hỏi của tôi.
Lúc xe chạy đến biệt thự hắn mới mở miệng, tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, nhưng hắn nói:” Là Hạ tiên sinh bảo, anh ta nói cô một mình đi theo hướng này, kêu tôi đưa cô trở về.”
Trong lòng chấn động, Hạ Mộc Lạo, anh rốt cuộc là có ý gì? Người khiến tôi bị tổn thương là anh, sau khi tàn nhẫn với tôi như thế lại bảo người tới đón tôi, anh rốt cuộc là ai? Tim anh được làm bằng cái gì? Đâm người khác một dao, lại cho thầy thuốc đến, anh cho là làm như vậy sẽ có người cảm kích anh có đúng không?
Người muốn đưa tôi đến Duy Đô là anh, chính anh đã mang tôi đi rồi cho một cú đánh thật đau, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa, tôi thực sự rất sợ anh, thật sự không dám tiếp cận anh.
Tôi thu nụ cười của mình lại, “ A, hóa ra là hắn ta bảo anh tìm tôi, nhưng tôi sẽ không cảm ơn hắn đâu, hiện tại tâm tình tôi không được tốt, tất cả đều do hắn ban tặng, hắn cũng thật nhân từ a.”
“ Thiển Thiển, cô đã gặp ông chủ, bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Nhưng Hạ Mộc Lạo là người dù thế nào cũng không thể động đến, về sau tốt nhất là tránh xa hắn ra một chút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương.”
Hối Hận? Tôi không hối hận, Hoa Thần cho tôi tiền, tôi làm công cụ phát dục của anh ta mỗi khi cần, đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch thôi, có cái gì mà phải hối hận? Mà hối hận thì có ích gì? Cho dù hối hận cũng không có đường lui, cho dù có bị thương, bị đau cũng phải cắn chặt răng nhịn xuống.
“ Già Minh, cám ơn anh. Tôi không hối hận, Hoa Thần có thể đáp ứng tất cả yêu cầu về mặt tài chính cho tôi, không phải sao?
“ Ừ, có việc gì cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi.”
“ Được, tôi sẽ không khách khí.”

17Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:55 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 17: Nỗi đau trong lòng


Dịch: nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Sau khi xuống xe, đi được vài bước, tôi lại bất giác nhớ đến Thẩm Diệc Hiên, nhân lúc Già Minh còn chưa rời đi, tôi vội quay trở lại, “ Già Minh, anh đã có bạn gái chưa?”
Hắn cười đáp:” Bạn gái thì chưa có, nhưng quan hệ thân mật thì cũng có vài người.”
“ Oh, tôi biết rồi, bye bye.” Phất tay tạm biệt, tôi bước nhanh đi vào biệt thự.
Nhắm mắt lại, ngồi ngâm mình trong bồn tắm lớn, nhớ lại những lời Hạ Mộc Lạo nói trước kia.
Nếu mẹ và Tử Kiềm biết chuyện, liệu bọn họ có nói ra những lời độc ác cay nghiệt như Hạ Mộc Lạo hay không?
Hạ Mộc Lạo chỉ thuận miệng phun ra vài câu đã khiến tôi cảm thấy thực tổn thương, nếu những lời này là từ người mẹ yêu quý nhất của tôi nói ra, tôi liệu có nên quỳ xuống cầu xin bà tha thứ? Nhưng mà tôi lại không thể tìm thấy bất cứ lí do nào có thể khiến bà tha thứ cho tôi, biết rõ rằng giấy không thể gói được lửa, lại vẫn cố tìm cách giấu diếm, giấu được ngày nào hay ngày ấy, chờ lúc tất cả mọi chuyện đều bị phơi bày ra ánh sáng, tôi sẽ lặng lẽ rời đi, tự đi tìm cho chính mình một không gian riêng, năm năm sau tôi đã 23 tuổi, cũng là lúc nên dựa vào chính mình.
Nếu chuyện này không bị ai phát hiện, thì sau khi hợp đồng chấm dứt, tôi với Hoa Thần cũng chỉ là hai người xa lạ, chúng tôi lúc đó tuyệt đối sẽ không vì tiền bạc mà kết giao lần nữa, cũng không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau.
Nằm ở trên giường, lấy điện thoại di động ra, tìm số của Thẩm Diệc Hiên trong danh bạ, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nhấn nút gọi.
Sau khi nhấc điện thoại, cô cực kì hưng phấn,” Tô Thiển Thiển có phải không?”
Nghe được giọng nói vui vẻ của cô, tôi không biết nên nói cái gì mới được, thản nhiên đáp lại,” Vâng, là em.”
Cô ở bên kia khẽ cười ra tiếng,” Về sau chị sẽ gọi em là Thiển Thiển nha, xưng cả họ tên nghe rất xa lạ, em cũng gọi chị là Hiên nhi đi, bạn bè chị ai cũng gọi chị như vậy.”
“ Được, Hiên nhi! Chúng ta đây, có thể xem như bạn bè được không?” Cô nói bạn của cô đều gọi cô như vậy, cô bắt tôi cũng phải gọi cô như thế, vậy chúng tôi đã trở thành bạn rồi có đúng hay không?
“ Chúng ta đương nhiên là bạn rồi, sắc mặt em đã đỡ hơn nhiều chưa?”
Trong lòng thực cảm động, cô vẫn còn nhớ sắc mặt tôi tái nhợt, tại sao tới bây giờ tôi mới nhận ra rằng có nhiều bạn thật tốt, nhiều năm như vậy tôi cũng chỉ có hai người bạn là Tử Kiềm và Nhiễm Nhiễm, hiện tại thì tốt rồi, tôi lại có thêm một người bạn nữa.
“ Ừm, em đỡ nhiều rồi, cảm ơn chị vẫn còn nhớ.”
“ Ha ha, chúng ta là bạn mà, em đừng ngại, em bây giờ vẫn đang là học sinh cấp 3, mau thi vào đại học đi.”
“ Em muốn thi đỗ vào Thánh Hoa.”
“ Tốt tốt, chị ở Thánh Hoa chờ em. Thiển Thiển, vì lời hứa giữa hai chúng ta, em nhất định phải thi đỗ vào Thánh Hoa đó nha.”
“ Được, em nhất định sẽ cố gắng, vì lời hứa của chúng ta mà phấn đấu.”
“ Ừm, chị chờ em.”
“ Hiên nhi, chị thực sự thích cái tên dễ nhìn hôm nay có đúng không?”
“ Thế nào rồi? Hắn đã có bạn gái chưa?”
“ Em đã hỏi riêng hắn ta rồi, bạn gái thì chưa có nhưng quan hệ thì cũng có vài người.”
“ Không có bạn gái, thật tốt quá, vậy là chị có cơ hội rồi a.”
“ Chỉ là hắn đã có quan hệ thân mật với người khác, hơn nữa không phải chỉ với một người, chị tin là có thể nắm giữ được trái tim của hắn sao?”
“ Thân mật thì sợ cái gì, sau khi kết hôn vẫn có thể có người tình nữa kia mà, trước khi kết hôn cũng khó tránh khỏi có quan hệ thân mật với vài người, huống chi bộ dáng hắn cũng không tồi a.”
Nhân tình, từ này như một mũi gai đâm sâu vào tim tôi, nghe xong những lời cô nói, tôi không khỏi buồn bã, “ Hiên nhi, nếu về sau chị kết hôn, chồng chị lại ở bên ngoài bao dưỡng nhân tình, chị sẽ làm thế nào?”
Cô trầm mặc một lúc lâu,” Ừm, vấn đề này phải xem tình huống đã, nếu chị thật lòng yêu hắn, hắn lại yêu cô nhân tình kia, chị sẽ lựa chọn li hôn. Nhưng nếu cô nhân tình kia chỉ ở bên cạnh hắn vì tiền, vậy chị sẽ đi tìm cô ta, chị nhất định sẽ không bao giờ để mất chồng mình vào tay một người phụ nữ hám tiền, chị có thể thua tình cảm nhưng chị sẽ không bao giờ thua tiền đâu.”
Có thể thua tình cảm, nhưng sẽ không thua tiền? Câu nói này quả thực không tồi, tiền có thể chỉ là giả, nhưng tình cảm lại không giống như tiền, nói cần là cần, nói không cần là không cần.
Quan hệ giữa tôi và Hoa Thần chỉ dựa trên tiền bạc, vì thế tôi không thể yêu anh ta được, tuyệt đối không thể.
“ Hiên nhi, hắn là quản lý của quán bar Duy Đô, bây giờ em sẽ gửi cho chị số điện thoại của hắn, hai người chúng ta cùng nhau phấn đấu, em vì thi đỗ vào được Thánh Hoa mà phấn đấu, chị cũng phải vì anh chàng đẹp trai đó mà cố gắng nha.”
“ Được.”
“ Vậy em cúp máy đây, ngày mai còn phải đi học nữa.”
“ Chị đợi tin tốt của em, em cũng phải chờ tin tốt của chị nha.”
“ Vâng, bye bye.”

18Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:55 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 18: Cuối tháng tám


Dịch: nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Thời gian trôi qua thực nhanh, chẳng mấy chốc đã là cuối tháng tám, tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Đại học Thánh Hoa, mẹ cũng đã làm phẫu thuật, mọi việc hết thảy đều coi như thuận lợi.
Mấy tháng gần đây Hoa Thần chỉ ghé qua vài lần, mỗi lần đến cơ hồ chỉ tới 10 giờ là đi, hai người vẫn chưa từng chính thức nói chuyện với nhau, chỉ ở trên giường “ trao đổi” thân thể. Từ lần đau đớn đầu tiên, chuyện kia cũng dần trở thành một niềm vui thích. Tuy là tiết dục, nhưng anh ta mỗi lần xâm nhập vào thân thể tôi, mặc dù không thể nói là ôn nhu, nhưng cũng không tính là thô lỗ, tôi bây giờ cũng không còn sợ hãi đối với việc nam nữ như lần đầu tiên nữa.
Tuy nói là trao đổi ngôn ngữ không nhiều lắm, nhưng không có nghĩa là một câu cũng không nói, trong trí nhớ của tôi, câu nói dễ nghe nhất của anh chính là câu đầu tiên anh nói: một tuần cho phép tôi về nhà 2 lần, nhưng chỉ được ở khi nào anh đi qua đêm.
Nhớ lại mấy tháng trước, khi đó mới biết mẹ mắc bệnh, tôi chuẩn bị nghỉ học, nhưng bây giờ thì không sao rồi. Vì tiền phẫu thuật của mẹ với các chi phí khác ở bệnh viện, tiền trong thẻ cũng không còn nhiều, đến giữa tháng bảy, tôi đi kiểm tra, trong taì khoản không hiểu vì sao đột nhiên lại có thêm 20 vạn, trong lòng đối với Hoa Thần cũng có chút cảm kích, trên hợp đồng một năm là 60 vạn, 60 vạn của năm nay hắn đã đưa, lúc tôi thiếu tiền anh ta còn cho thêm 20 vạn, đối với anh, tôi chỉ thấy cảm kích, không hơn.
Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm cũng đỗ vào Thánh Hoa, kì thật cho dù Nhiễm Nhiễm không đỗ trong trường thi thì cũng vẫn được vào trường mà thôi, nhưng nó vẫn cố gắng học tập như vậy, thực làm cho tôi cảm thấy mặc cảm.
Hiên nhi cũng thường xuyên liên hệ điện thoại cho tôi, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển người đầu tiên thông báo chính là cô, nói cho cô biết tôi đã đỗ vào Thánh Hoa, sau khi biết được cô cực kì hưng phấn.
Tôi từ trước tới nay đều không tin trên đời này có nhất kiến chung tình, nhưng Hiên nhi đối với Già Minh quả thực chính là nhất kiến chung tình, làm cho tôi không thể không tin.
Hiên nhi thường xuyên đi Duy Đô, luôn cố gắng tìm cơ hội đến gần Già Minh, nhưng hắn đối với cô vẫn thản nhiên như trước, cũng không có nói chuyện nhiều. Mỗi lần Hiên nhi gọi điện kể chuyện này cho tôi nghe, tôi lại không ngừng được cười, trước kia chỉ nghe qua nam sinh theo đuổi nữ sinh, hôm nay lại được chứng kiển một khung cảnh ngược đời như vậy.
Mới quen Hiên nhi, ấn tương đầu tiên cô để lại cho tôi chính là một cô gái tuổi trẻ năng động, tiếp xúc càng lâu, ấn tượng về cô cũng dần thay đổi, hiện tại tôi cảm thấy cô chẳng những là một cô gái tràn đầy sức sống, mà còn là một con người vô cùng mạnh mẽ, cố chấp, nếu đã nhận định điều gì đó về một con người thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cô sở dĩ đồng ý làm bạn với tôi là bởi vì ấn tượng của cô về tôi rất tốt, cô nói trước kia cũng từng sơ suất xô ngã người khác, chưa kịp xin lỗi thì đã bị nhiếc móc, tôi chẳng những không mắng cô mà còn nói lời cảm ơn, làm cô thực muốn kết bạn với tôi, kiên quyết để lại số điện thoại.
Có lẽ đây cũng là một loại duyên phận, mỗi lần nói chuyện với Hiên nhi tôi đều cười rất thực lòng, mỗi lần cười đều thực vui vẻ, nói chuyện với cô tôi không có gánh nặng thương tổn tâm lý, không kiêng nể gì, muốn nói gì thì nói, không cần ngụy trang, không cần che dấu.
Chỉ có thể nói rằng, quen được Hiên nhi, tôi quả thực rất may mắn.

19Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:55 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 19 : Nụ cười chói mắt


Dịch : nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Tháng chín, Thánh Hoa.
Tôi bần thần đứng ở trước cổng trường, nhìn thấy hai chữ “ Thánh Hoa” này, nó chính là đại diện của trường đại học có chất lượng dạy và học hàng đầu, trong thành phố Thẩm Phong này, không có mấy ai là không muốn được học ở đây.
Giấc mộng Thánh Hoa của tôi, hôm nay nhìn thấy hai chữ này, nếu nói không kích động tất nhiên là nói dối. Nếu nói rất kích động, thì cũng không đúng. Chỉ biết là tim đập thực sự rất nhanh.
“ Thiển Thiển, sao lại khóc? Phải vui mới đúng chứ.” Nhiễm Nhiễm nắm chặt khăn tay, cau mày hỏi.
Tử Kiềm cũng không hiểu nhìn tôi.
Tôi, có khóc sao? Nhẹ nhàng đưa tay lên khóe mắt, đầu ngón tay đã ướt một mảnh, lau đi nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng phiếm ra một tia chua sót:” Tớ thực sự rất vui, cố gắng nhiều năm như vậy rốt cuộc không có uổng phí, cũng không phụ sự kì vọng của mẹ tớ.”
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy vạn phần chua sót, nhưng chính mình cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc cảm thấy đau ở đâu.
Nhiễm Nhiễm cầm lấy tay của tôi, “ Thiển Thiển, đỗ đại học là chuyện tốt, đừng có nghĩ nhiều như vậy.”
Cho bọn họ một nụ cười an tâm, giống như nói với bọn họ, nhưng cũng tự lẩm bẩm với chính mình,” Đến đây nơi này, chúng ta đều lớn hơn, trưởng thành hơn, những tiếng cười nói của tuổi thơ, sẽ không bao giờ trở lại.”
Buổi chiều, ba người mới vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy xe của Hạ Mộc Lạo, hắn đứng dựa vào cửa xe, bộ dạng kia giống như một con mèo lười biếng, không khỏi khiến người đi qua không mê mẩn.
Không ít nữ sinh lấy camera di động ra chụp ảnh, Hạ Mộc Lạo cũng không chút nào để ý tới.
Nhìn thấy ba người chúng tôi đi ra, hắn khẽ giương mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê đảo chúng sinh. Nhưng nụ cười này của hắn đối với tôi kì thực quá chói mắt, từ sau lần rời khỏi quán bar Duy Đô, chúng tôi không còn gặp mặt. Chuẩn xác mà nói là hắn không thể gặp được tôi, vài lần có nhìn thấy hắn, may mắn đều tránh được. Bị cùng một người sỉ nhục, một lần là đủ.
“ Anh, sao anh lại đến đây?” Nhiễm Nhiễm tươi cười chạy tới bên Hạ Mộc Lạo. Nữ sinh xung quanh đều sửng sốt, nhìn nó với ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Hạ Mộc Lạo tựa hồ tâm tình tốt lắm, yêu thương vuốt ve mái tóc của Nhiễm Nhiễm,” Nhiễm Nhiễm, em chẳng phải rất thích xem phim điên ảnh của minh tinh Hồng Kông Mạc Khoa diễn sao, tác phẩm mới của hắn hôm nay lần đầu công chiếu, anh có bốn vé, mang mọi người đi xem.”
Ánh mắt hắn thản nhiên đảo qua tôi và Tử Kiềm, không có biểu cảm gì, tôi lúc trước có chút nghi ngờ, nhưng có vẻ như tôi đã lầm rồi.
Nhiễm Nhiễm hưng phấn tươi cười nói,” Tốt quá, mấy hôm trước em còn nói với Thiển Thiển là khi nào chiếu nhất định phải đi xem, nhưng lãng đãng thế nào lại quên khuấy mất.”
Phim của Mạc Khoa tôi thực sự rất thích xem, bất quá nếu là Hạ Mộc Lạo cùng đi, tôi thà rằng không xem còn hơn.
“ Thiển Thiển, Tử Kiềm, mau lên xe đi, chúng ta cùng đi xem phim.” Nhiễm Nhiễm cười hướng chúng tôi ngoắc.
Tử Kiềm quay về phía tôi ảm đạm nói, “ Thiển Thiển, đi thôi.”
A, chờ sau khi xem phim xong lại xúc phạm tôi thêm một lần nữa có đúng không? Hạ Mộc Lạo, có một số việc một lần đã là quá đủ rồi.

20Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:55 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 20: Thế khó xử


Dịch: Nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/



Chỉ là tôi không biết phải như thế nào mới có thể từ chối sự nhiệt tình của Nhiễm Nhiễm, đúng lúc đang rối rắm vạn phần, thanh âm của Hiên nhi chợt truyền vào trong tai tôi,” Thiển Thiển.”
Nhìn lại, Hiên nhi hôm nay mặc một bộ thể thao màu trắng, tóc tết đuôi ngựa, thoạt nhìn trông rất sạch sẽ, gọn gàng.
“ Hiên nhi, đã lâu không gặp.”
Lời nói còn chưa dứt, cô đã đi đến bên cạnh, gắt gao cầm lấy tay tôi,” Thiển Thiển, chị mang em đi thăm nhà của chị.”
Hiên nhi, yêu chị đến chết mất, khẳng định chị chính là thiên sứ được thượng đế phái xuống cứu vớt cuộc đời em. Quay đầu nhìn Nhiễm Nhiễm lắc đầu,” Nhiễm Nhiễm, tớ không đi xem phim đâu, mọi người cứ đi đi.”
Vẻ mặt tươi cười của Nhiễm Nhiễm trong chốc lát xụ xuống,” Thiển Thiển, không phải cậu nói là thích xem phim của Mạc Khoa sao? Mấy ngày trước còn nói áp phích của phim nhìn rất đẹp, hôm nay như thế nào lại không đi?”
Ánh mắt Hạ Mộc Lạo chợt âm lãnh, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, tựa hồ nếu không đem tôi biến thành cái rá thủng thì sẽ không bỏ qua.
Chạm phải ánh mắt của Hạ Mộc Lạo, trong lòng có chút sợ hãi, cúi đầu chạy nhanh tới, nói chuyện cũng ấp úng,” Nhiễm Nhiễm, tớ đã hứa là sẽ đến nhà Hiên nhi chơi rồi.”
Trong mắt Tử Kiềm tất cả đều là chất vấn, phun ra một câu,” Thiển Thiển, cậu khi nào lại có một cô bạn như thế?”
“ Tóm lại Hiên nhi là bạn của tớ, không cần cậu quan tâm.” Nói xong tôi kéo Hiên nhi đi về hướng ngược lại.
Tôi thật sự không hiểu, vì cái gì mà ngay cả quyền tự do kết bạn tôi cũng không có? Tôi đã từng muốn nói với Tử Kiềm rằng cả hai chúng tôi đều đã trưởng thành, nó dựa vào cái gì mà dám hạn chế quyền tự do của tôi? Những chuyện lúc trước tôi có thể bỏ qua, nhưng bây giờ tôi nghĩ mình đã đủ khả năng để phân biệt giữa người tốt kẻ xấu, tôi làm bạn với Hiên nhi là có lí do của tôi, nếu ngay cả chuyện này nó cũng can thiệp, tôi thật sự không còn gì để nói.
Mới đi được vài bước, Tử Kiềm liền đuổi theo, túm chặt lấy tay tôi,” Thiển Thiển chúng ta cùng nhau đi.”
Tôi còn chưa mở miệng, Hiên nhi đã lạnh lùng nhìn Tử Kiềm, “ Thiển Thiển muốn đi đâu cậu quản được ư? Cậu cũng không phải là bạn trai cô ấy, dựa vào cái gì mà quản nhiều như vậy?”
Tử Kiềm một chút cũng không để ý tới Hiên nhi, ánh mắt gắt gao khóa chặt tôi, “ Thiển Thiển, đi theo chúng tớ.”
Giờ phút này quả thực rất khó để quyết định, Nhiễm Nhiễm và Tử Kiềm là bạn tốt của tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với Hạ Mộc Lạo, cái quá khứ đó không thể diễn ra thêm một lần nữa, huống chi hiện tại Hiên nhi muốn tôi đến nhà chị ấy chơi….Quay đầu tránh đi ánh mắt của Tử Kiềm.
Hiên nhi tựa hồ hiểu được sự khó xử của tôi, gườm gườm nhìn Tử Kiềm quát,” Thiển Thiển đã nói là không muốn đi với cậu rồi còn gì, cậu buông tay cô ấy ra được chưa hả?”
Tử Kiềm lạnh lùng quét Hiên nhi liếc mắt một cái rồi đáp:” Câm miệng, tôi đang nói chuyện với Thiển Thiển, ai cần cô xen vào.”
Hiên nhi nhất thời tức giận, thân mình run lên bần bật, “ Cậu…….”
“ Thiển Thiển, cậu thực sự muốn vì con nhỏ này mà vứt bỏ tình cảm mười mấy năm của chúng ta sao?”
Ngẩng đầu chống lại ánh mắt của nó, ánh mắt của nó rất trầm khiến tôi không thể đoán nó đang nghĩ cái gì. Tuy rằng tôi đã quen Tử Kiềm mười mấy năm, nhưng nó nói Hiên nhi là con nhỏ cũng không đúng. Hiên nhi chỉ đeo nhiều khuyên tai một chút, cũng không có thái độ gì,” Hiên nhi không phải là con nhỏ, phiền cậu đừng xúc phạm bạn tôi như vậy.”
Nói xong, giật mạnh tay Tử Kiềm ra, kéo Hiên nhi chạy ra khỏi tầm mắt của bọn họ.

21Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:56 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 21


Dịch: Nana

Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Hai người chạy rất xa mới dừng lại, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy thật đau, Tử Kiềm nói một câu con nhỏ đương nhiên không thể so sánh được với tình cảm của chúng tôi mười mấy năm, nhưng tôi chỉ vì câu nói đó đa từ bỏ tình cảm của chúng tôi, làm một kẻ phản bội.
Hai người ngồi xổm xuống mặt đất thở hổn hển, một bên ngây ngô cười, cười đến nỗi nước mắt cứ theo khóe đi ra.
“ Thiển Thiển, không việc gì, không có bọn họ, em còn có chị mà.” Hiên nhi một bên nhanh nhẹn lau đi nước mắt trên mặt tôi, một bên an ủi tôi.
Tôi cười lắc đầu, “ Hiên nhi, cho dù là em và nó có mười mấy năm cảm tình, nhưng em tuyệt đối không cho phép nó gọi chị là con nhỏ, trong mắt em chị chính là một thiên sứ vô cùng thuần khiết, tất cả là tại nó dám coi chị là một con nhỏ du côn.”
“ Thiển Thiển, có thể thấy được là cậu nhóc đó thực sự rất quan tâm tới em, nó hẳn là rất quý trọng em, ngàn vạn lần đừng để tuột mất rồi về sau hối hận. Bạn chị tuy nhiều nhưng người thực sự tốt lại không có mấy, chị thật sự rất hâm mộ em vì có được một người bạn nhiệt tình như vậy.” Trong ánh mắt Hiên nhi thoáng lấp loáng một giọt nước mắt, chậm rãi nói từng chữ, từng chữ một.
Nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng tôi chợt nhói đau, khẽ nâng cánh tay lâu đi khóe mắt mọng nước, nói,” Hiên nhi, chị vẫn còn có em mà, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn.”
Nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô, hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay khiến tôi cảm thấy thực an lòng.
Hôm nay tuy tôi đã làm tổn thương Tử Kiềm, nhưng tôi tin rằng Tử Kiềm sẽ không trách tôi, vì dẫu sao nó cũng là người có lỗi trước.
Nhưng mà nếu nó không nói Hiên nhi là con nhỏ du côn thì chúng tôi cũng không thể đi một cách thuận lợi như vậy, chỉ là ánh mắt u uất thất vọng của Nhiễm Nhiễm khiến tôi suýt nữa đỡ không được, nếu nó cũng giống như Tử Kiềm nhất quyết ép tôi phải đi thì cũng thật khó, chơi chung với Nhiễm Nhiễm ngần ấy năm nhưng quan hệ vẫn rất tốt, không có mâu thuẫn gì lớn, hôm nay may mắn Tử Kiềm lại cho tôi một cái cớ để rời đi.
“ Hiên nhi, chẳng lẽ chị tức giận vì hồi náy bạn em gọi chị là con nhỏ sao?”
Hiên nhi khẽ cười ra tiếng, “ Thiển Thiển, chị sao có thể dễ dàng tức giận như vậy, chẳng qua lúc đó thấy em khó xử, lại không biết làm thế nào để cự tuyệt cậu ta, cho nên chị mới mở miệng nói những lời khó nghe hòng chọc tức nó. Thiển Thiển ngốc, chẳng lẽ nó nói chị là du côn thì chị chính là du côn sao?”
Thoải mái cười,” Hiên nhi, chị không giận là được rồi, con người Tử Kiềm thực sự rất tốt, nó chỉ sợ em giao hữu với người xấu mà thôi, chắc chắn không có ý gì khác đâu.”
Cô bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, kéo trở về,” Đi đâu? Chẳng phải đã nói là chúng ta sẽ đến nhà chị sao?”
Hiên nhi giảo hoạt cười.”Nhà chị rất gần trường học, chúng ta vừa chạy qua rồi.”
Những ngày về sau nhất định không thể để Hiên nhi gặp Tử Kiềm, nói không chừng Tử Kiềm sẽ nghĩ là do Hiên nhi nên buổi đêm tôi mới không về nhà, có một số việc tôi cũng không muốn cho người khác biết. Tuy rằng chúng tôi không còn giống như trước nữa, chỉ cần nhìn ánh mắt là biết người kia đang nghĩ gì, nhưng dù gì cũng quen biết nhau mười mấy năm, không thể nói bỏ là bỏ được.

22Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:56 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 22: Tai trái


Dịch: Nana

Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Hiên nhi trong suy nghĩ của tôi có nhiều điểm khác biệt, tôi nghĩ cô từ nhỏ được chăm sóc rất tốt, không phải chịu tổn thương gì quá lớn.
Tới nhà cô rồi tôi mới hiểu được mình đã suy nghĩ thái quá đến thế nào, Hiên nhi là một cô nhi không cha không mẹ, năm năm trước cha mẹ cô xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn mà tạ thế, mấy năm qua cô cùng bà nội sống nương tựa vào nhau. Cái chết của cha mẹ cô, đến một chút tiền bồi thường cũng không có, nhưng cuộc sống của cô và bà trên cơ bản không có vấn đề gì, hơn nữa bà nội của cô hồi trước công tác trong một ngành nào đó của chính phủ, lương hưu hiện tại cũng không ít. Bà nội Hiên nhi rất yêu thương cô, nhìn thấy tôi bà nở ra một nụ cười hiền từ.
Phòng của Hiên nhi rất sáng, mở cửa sổ ra, ánh mặt trời có thể chiếu thẳng vào, một luồng gió mát mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng đâu dây hòa lẫn với ánh nắng mặt trời tràn ngập trong không khí, rất dễ chịu, điều kiện sinh hoạt tốt như vậy khó trách nhìn Hiên nhi không quá ưu thương.. Hiên nhi là một người rất lạc quan, cho nên cả người cô lúc nào cũng tỏa ra một loại tinh thần phấn chấn.
“ Hiên nhi, tại sao chị lại đeo nhiều hoa tai như vậy? Không đau sao?”
Cô giống như phát hiên ra tân thế giới, nhìn chằm chằm vào lỗ tai tôi suốt nửa ngày, “ Thiển Thiển, không ngờ là em không đeo hoa tai, nữ sinh ngày nay không bấm lỗ tai quả thực rất ít. Nếu không, bây giờ chị mang em đi bấm, sẽ không đau đâu.”
Tôi cả kinh, thân mình phía sau co rụt lại,” Không cần đi, em rất sợ đau.”
“ Không đau, thực sự không đau.”
“ Vậy chúng ta thử xem.” Thật sự không có cách nào có thể cự tuyệt sự nhiệt tình của Hiên nhi.
Hiên nhi đạt được mục đích, không ngừng cười khanh khách, ánh mắt lại như nước bình thường trong suốt.
Tôi thế nào lại cảm thấy mình giống như đang bị lừa, tôi chỉ nói là đi bấm hoa tai, cô như thế nào lại cười vui vẻ như vậy?
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hiên nhi, tai trái tôi bấm hai cái lỗ tai, quả thật không hề đau.
Hiên nhi vẫn không ngừng cười, tôi thật không thể nhịn được nữa, đứng trước mặt, hỏi cô:” Hiên nhi, em mới bấm hai lỗ chị đã cười như vậy, chị bấm tận bảy lỗ em vẫn chưa có cười chị đâu đó.”
Hiên nhi cố nhịn ý cười,” Thiển Thiển, nếu cậu bạn em mà nhìn thấy hai cái lỗ tai này thể nào cũng liều mạng đánh chết chị mất.”
Nhìn cô lắc đầu,” Hiên nhi, rốt cuộc em cũng hiểu được cái gì gọi là chơi nhầm bạn, có một người bạn như chị thật sự là muốn giết em mà.”
“ Thiển Thiển, đến lúc nhận ra thì đã muộn rồi, em đã lên thuyền của kẻ trộm, thì cũng biến thành kẻ trộm.”
Chúng tôi tự nhiên cười, giống như hai đứa trẻ ngu ngơ không rành sự đời, không có tổn hại, không có đau đớn, hết thảy đều không ảnh hưởng đến chúng tôi.
Nhưng cười vui vẫn phải chấp nhận sự thật, cái gì phải đến rồi sẽ đến, cho dù có trốn cũng chỉ phí công mà thôi, nhưng giờ phút này tôi thực sự muốn vui vẻ, để hết buồn phiền ra khỏi đầu.

23Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:56 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 23: Nghi ngờ


Dịch: Nana

Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Điện thoại không ngừng rung, là mẹ gọi đến, tôi vội ấn nút nhận cuộc gọi,” Mẹ.”
“ Thiển Thiển, con ở đâu?”
“ Con đang ở chỗ làm.”
Tôi nói với mẹ rằng tôi đang đi làm thêm, sau giờ học làm mấy tiếng, tiền lương hai ngàn tám. Bởi vì tôi không muốn mẹ đi làm, tiền Hoa Thần cho vẫn còn một chút, tôi mỗi tháng đều lấy hai ngàn tám đưa cho mẹ, còn đối với việc không về nhà buổi tối thì giải thích là: ông chủ yêu cầu toàn thể nhân viên ở tại kí túc xá để quản lý phương tiện lao động, mỗi tuần cho phép về nhà hai ngày.
Mẹ đối với lời tôi nói rất tin tưởng, không hề nghi ngờ, càng khiến cảm giác tội lỗi trong người tôi thêm mãnh liệt.
“ Con làm ở đâu? Bây giờ mẹ muốn đi thăm con?”
Lòng đột nhiên nhảy dựng, lần này chết thật rồi, mẹ đã bắt đầu nghi ngờ lời tôi nói, nếu không tìm ra một lý do chính đáng thì nhất định sẽ bị lộ,”Mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, con đang làm việc, không ra ngoài được.”
“ Thiển Thiển, mẹ chỉ muốn xem chỗ con làm như thế nào thôi, tuyệt đối sẽ không gây ra bất cứ chuyện gì.”
Không thể nói câu nào, trong lòng vạn phần rối rắm,” Thiển Thiển, sao con không nói gì?”
Hít vào một hơi thật sâu, mẹ, vì không muốn làm mẹ thất vọng, con đành phải tiếp tục nói dối vậy,” Phố rượu, quán bar Duy Đô.”
Mẹ trầm mặc chưa đến một phút đồng hồ, lập tức kêu lên:” Thiển Thiển, tại sao con lại đi làm ở quán rượu? Lập tức xin thôi việc, mẹ không cho phép con làm ở những chỗ đó.”
“ Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, quản lý ở quán bar Duy Đô rất tốt, hơn nữa con đang là tài vụ, mỗi ngày chỉ thống kê sổ sách, báo cáo thu nhập hằng ngày, thật sự không có vấn đề gì, nếu không tin mẹ có thể đến xem.”
Già Minh, lần này chỉ có anh mới có thể giúp em, anh nhất định phải giúp em, chuyện làm tình nhân rồi sẽ có một ngày bị phát hiện, nhưng bây giờ chưa thể được, ít nhất phải chờ đến lúc hết hạn hợp đồng đã.
“ Thiển Thiển, mẹ bây giờ đi thăm con, nếu không phải như vậy, con chuẩn bị từ chức theo mẹ về nhà ngay.”
Tôi vẫn còn muốn nói thêm nhưng cuộc gọi đã bị ngắt, những lời mẹ nói vẫn xoay mòng trong đầu, không, tôi nhất định phải tới được Duy Đô trước mẹ.
“ Hiên nhi, bây giờ mẹ em muốn em về nhà, em đi trước đây.” Nói xong, vẫy một chiếc taxi.
“ Thiển Thiển, cẩn thận một chút.”
“ Bác tài, đi phố rượu, phiền bác nhanh lên.”
Vội vàng bấm số của Già Minh. Thanh âm của Già Minh theo ống nghe vọng ra,” Hey, Thiển Thiển phải không?”
Nghe thấy giọng nói của Già Minh, trong lòng tôi vạn phần kích động,” Già Minh, anh nhất định phải giúp em.”
“ Chuyện gì?”
“ Mẹ em hiện tại đang đi tìm em, em nói cho bà biết em là tài vụ ở quán bar Duy Đô, chuyện này chỉ có anh mới có thể giúp em.”
“ Được, vậy em đang ở đâu? Có cần anh đến đón không?”
“ Không cần, em đang trên đường tới Duy Đô rồi.”
“ Ừ, vậy em nhanh đến đây đi.”

24Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:56 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 24: Tiếp tục giấu diếm

Dịch: Nana


Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Lúc tôi tới được quán bar Duy Đô thì mẹ vẫn chưa đến, Già Minh lo lắng nhìn tôi,” Thiển Thiển, em còn muốn giấu đến bao giờ?”
Tôi muốn giấu đến bao lâu? Không phải là tôi muốn bao lâu, mà tôi muốn giấu đến hết hạn hợp đòng, giấu cho tới khi chết.” Già Minh, chuyện này có thể giấu được đến bao giờ thì cứ giấu. Còn có, cảm ơn anh đã giúp em lần này.”
“ Không cần phải khách khí như vậy, chỉ cần có thể giúp, em cứ việc mở miệng, anh nhất định sẽ giúp em.”
Lần đầu tiên cảm thấy giống người khác cũng có chút ưu đãi, bởi vì tôi giống người thân của Già Minh mà hắn mới nguyện ý giúp tôi, không khinh thường khi biết tôi là tình nhân của người khác. Thật không dám tưởng tượng nếu Già Minh không chịu giúp tôi, tôi không biết liệu có thể che giấu được bí mật này không nữa?” Già Minh, những người khác có biết chuyện này không”?
Hắn nhẹ nhàng cười ” Yên tâm đi, anh đã đi thông báo cho mọi người hết rồi, tất cả các nhân viên của Duy Đô đều nói Tô Thiển Thiển chính là tài vụ của Duy Đô để đề phòng mẹ em tìm người nào đó hỏi.”
Lần trước tôi cảm thấy hắn là một người cẩn thận, quả thật không sai. Tôi chỉ nói qua loa vài câu trong điện thoại, vậy mà hắn có thể nghĩ được chu đáo đến thế.
“ Thiển Thiển, đó có phải là mẹ em không?”
Quay đầu lại nhì, mẹ đã vào đến cửa quán bar, mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, trong Duy Đô không có nhiều khách, tôi đứng dậy đi về phía mẹ, trên mặt nở rộ một nụ cười dối trá, “ Mẹ, đến đây rồi sao không gọi điện cho con.”
“ Thiển Thiển, theo mẹ về nhà.” Mẹ cầm lấy tay tôi lôi ra phía cửa.
Lúc Già Minh lại gần, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười có độ cong hoàn mĩ,” Dì Tô à, dì đừng đi vội, ngồi xuống uống cốc nước đã.”
Mẹ giương mắt nhìn thoáng qua Già Minh, lại nhìn tôi liếc mắt một cái,” Thiển Thiển, vị này là?”
“ Đây là quản lý của quán bar, rất hay giúp đỡ con.”
Mẹ lịch sự gật đầu với Già Minh. Ba người nhẹ nhàng ngồi xuống, người phục vụ bưng tới mấy cốc nước đặt trên bàn.
“ Cám ơn cậu đã giúp đỡ con gái tôi, hiện tại nó phải lấy bài vở làm trọng, cho nên phải từ chức.”
“ Dì Tô, đi làm ở Duy Đô đối với chuyện học hành của Thiển Thiển không có ảnh hưởng gì đâu, buổi chiều cô ấy chỉ cần kiểm tra lại sổ sách thu chi, cùng cháu đối chiếu một chút, thời gian tự do còn lại hoàn toàn là để cô ấy tự sắp xếp.”
Mẹ đem tầm mắt chuyển hướng sang tôi, tôi khẽ nhìn mẹ gật đầu.
“ Dì Tô nếu không tin lời cháu thì có thể tự mình đi xem.” Nói xong Già Minh đứng dậy, dẫn mẹ tôi đến gian phòng phía sau quán.
Ngay lúc đứng dậy, dưới ngọn đền âm u, tôi chợt nhìn thấy Hoa Thần, bị một cô gái tóc quăn xinh đẹp kéo tay lôi vào Duy Đô.
Tuy rằng tôi chỉ là tình nhân của hắn, không có tư cách hỏi đến, nhưng mà tận mắt nhìn thấy hắn cùng một người phụ nữ khác ở cùng một chỗ, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.
Quay đầu đi, hắn ở cùng với ai đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi có tư cách gì mà quản?
Còn chưa đi đến cửa sau, Già Minh cầm tay nắm cửa, bật đèn lên, trước mặt xuất hiện một gian phòng nhỏ, có một cái bàn làm việc, một cái máy vi tính, một tập văn kiện màu xám, trên bàn còn có một chậu cây tiên nhân chưởng.
“ Dì Tô, đây là nơi Thiển Thiển thường ngày vẫn làm việc, hiệu quả cách âm của gian phòng này rất tốt, bên ngoài cho dù ồn ào thế nào cũng không có ảnh hưởng.”
“ Mẹ, con đi làm ở đây thực sự không có ảnh hưởng đến bài tập, mẹ cứ yên tâm đi.”

25Ng­ười tình bá đạo Empty Re: Ng­ười tình bá đạo Wed Jul 25, 2012 5:57 pm

<b>Bài viết</b> Bài viết :
579
:
<b>Vàng</b> Vàng :
381961
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
96
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
03/07/2012
:
MrEnxi

admin

admin

Chương 25: Giao dịch tiền bạc


Dịch: Nana

Nguồn:http://nanakwon.wordpress.com/

Dưới sự khuyên bảo của Già Minh, cuối cùng mẹ cũng không phản đối nữa, tôi đưa bà ra khỏi quán, vẫy một chiếc taxi, tận mắt thấy mẹ lên xe.
Sau khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, khóe mắt xót xa mờ ảo.
Mẹ, con đã lừa gạt mẹ nhiều lần như vậy, về sau liệu mẹ có thể tha thứ cho con không?
Cổ tay chợt lạnh, xoay đầu nhìn lại thấy Hạ Mộc Lạo mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh tôi. Dùng hết khí lực toàn thân dãy dụa, nhưng mà tay hắn một chút cũng không có chuyển dời.
Hắn không phải đang cùng Nhiễm Nhiễm đi xem phim sao? Tại sao lại có thể xuất hiện ở Duy Đô? Sợ hãi lùi từng bước về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn,” Hạ Mộc Lạo, buông tay ra.”
Hạ Mộc Lạo lạnh lùng nói,” Đi vào với tôi.”
Trước mắt cả người hắn tản ra một cỗ lãnh khí, trong lòng thực sự sợ hãi, rất sợ hãi, chân không nghe theo lí trí vội vàng theo hắn đi vào Duy Đô.
“ Hạ Mộc Lạo? Anh buông tay ra được chưa? Tôi đã đi theo anh rồi còn gì?”
Giãy dụa không được, tôi chỉ có thể thỏa hiệp.
Bước chân hắn dừng lại, quay đầu lại lạnh lùng nhìn tôi, tay kia tiến đến cằm của tôi, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nắm chặt lấy,” Tô Thiển Thiển, tí nữa vào ghế ngồi cô nhớ phải nói rằng cô là bạn gái của tôi, diễn cho tốt một chút.”
Bạn gái của hắn? Cả người tôi như lọt vào sương mù, tay nắm cằm của tôi đã buông ra, nhưng cổ tay vẫn còn bị siết chặt.
Lại là chỗ ghế kia, Hạ Mộc Lạo đi ra mở cửa, tôi phản xạ có điều kiện lập tức bắt lấy tay hắn, Hoa Thần hiện tại đang ở bên trong, anh ta là ông chủ của tôi, nhưng Hạ Mộc Lạo lại bắt tôi làm trò trước mặt Hoa Thần nói tôi là bạn gái của hắn, hợp đồng năm năm còn chưa hết, không thể làm như vậy được.
“ Hạ Mộc Lạo, tôi không phải là diễn viên, anh đi tìm người khác đi.”
Hạ Mộc Lạo với tay đến, đột nhiên ôm chầm thắt lưng của tôi, thân thể hai người dính sát vào một chỗ, bàn tay đang đặt trên hông tôi chậm rãi tiến về phía trước, khiến cả người tôi run rẩy, động cũng không dám động.
“ Cô thật sự không phải là diễn viên sao? Tôi lại thấy kĩ thuật diễn xuất của cô rất tốt, Tử Kiềm không phải vì bị cô mắng mà sửng sốt sao? Mẹ cô lúc đó bị cô lừa cũng rất sửng sốt sao?”
“ Đó là chuyện của tôi, ai cần anh quản? Tôi cũng không phải là người của anh, anh lấy tư cách gì mà quản tôi.”
“ Cô quả thực không phải là người của tôi, nhưng trong số những người bị cô lừa có em gái tôi, nếu cô không muốn mọi người biết cô là nhân tình, thì ngoan ngoãn mà hợp tác với tôi.”
Đê tiện, dám uy hiếp tôi à? Anh không xúc phạm tôi, không uy hiếp tôi thì không chịu được có phải không?
Lạnh lùng trừng mắt với hắn,” Hạ Mộc Lạo,anh rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi đâu có trêu gì anh, muốn trốn còn không trốn được nữa là. Nếu anh sợ tôi làm hư Nhiễm Nhiễm thì về sau tôi sẽ không tiếp cận nó nữa, có được không? Anh làm ơn buông tay ra cho tôi đi.”
Nhiễm Nhiễm, nếu thật sự là vì cậu mà hắn mới đối xử với tớ như thế, tớ sau này thật không dám tiếp xúc với cậu, rời xa cậu.Như vậy, chí ít trong mắt mẹ, tớ vẫn là một đứa con ngoan hiền, tớ thà mất đi tình bạn giữa chúng ta, cũng không muốn làm mẹ phải thất vọng. Cô đơn tớ có thể chịu được, nhưng tớ sợ mình sẽ phải đối mặt với ánh mắt chất vấn của mẹ, sợ phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của bà, càng sợ rằng mẹ sẽ không còn cần tớ nữa, vì vậy tớ chỉ có thể hy sinh tình bạn giữa chúng ta để cứu lại tình thân. Nhiếm Nhiếm, thực xin lỗi.
Ánh mắt của hắn càng lúc càng lạnh, “ Tô Thiển Thiển, nói đi, cô cần bao nhiêu tiền?”

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 6 trang]

Chuyển đến trang : 1, 2, 3, 4, 5, 6  Next

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất