Chapter 19
Edit: habin
Nguồn:
[You must be registered and logged in to see this link.]“Từ Viện.”
“Gì ?”
“Tôi rất muốn đánh vào khuôn mặt này mấy phát.” Diệp Tây Hi đặt gương xuống, lộ ra gương mặt của Hạ Phùng Tuyền.
“Xin cứ tự nhiên.” Hạ Từ Viện không thèm để ý, hết sức tập trung lái xe.
Nhưng dù sao sau lớp mặt nạ hoá trang này vẫn là mặt của mình, Diệp Tây Hi cũng thử vài lần cuối cùng vẫn không có quyết tâm, thất bại thở dài: “Tại sao nhất định phải bắt tôi hoá trang thành hắn?”
“Không phải tại cô nói ở nhà thực sự chán muốn chết, muốn ra ngoài chơi một chút sao? Bây giờ Du gia đối với cô vẫn chưa từ bỏ dã tâm như hổ rình mồi, nếu hoá trang thành người khác thì e rằng cô vừa mới bước chân ra khỏi cửa đã bị bọn chúng bắt cóc lần nữa rồi.”
“Tôi hiểu rồi, nhưng mà, tại sao cứ nhất định phải hoá trang thành Hạ Phùng Tuyền vậy? Hư Nguyên với A Khoan không được à?”
“Hai người đó tính uy hiếp làm sao bằng Phùng Tuyền được, bình thường cũng vậy, chỉ cần Phùng Tuyền xuất hiện là bọn người Du Gia tuyệt đối không dám bén mảng đến.”
“Nhưng mà nhìn khuôn mặt này, tay của tôi thực sự rất ngứa ngáy a!” Không chỉ có tay, Diệp Tây Hi cảm thấy răng mình cũng bắt đầu ngứa ngáy.
“Không sao.” Hạ Từ Viện nhanh nhẹn vớ lấy cái gương trên tay Diệp Tây Hi, ném vèo qua ngoài cửa kính “Thế là ổn chứ gì.”
Diệp Tây Hi lại thở dài như lúc nãy.
“Vất vả lắm mới trốn được ra ngoài, nghĩ chuyện gì vui vẻ một chút. Gần đây xu hướng thời trang theo mùa, nhất định có nhiều sản phẩm mới, đảm bảo cô sẽ thích mê cho mà xem.”
Vừa nói, vừa kéo Diệp Tây Hi vào trung tâm thương mại, vơ vét mấy giờ liền, may là vóc dáng hai người cũng không khác biệt lắm nên Hạ Từ Viện có thể giúp Diệp Tây Hi thử quần áo, Tây Hi mua được cũng không phải là ít.
Hai người thắng lớn trở về, trên đường về thấy khát nước, liền ghé vào một quán cà phê nhỏ ven đường nghỉ ngơi.
Diệp Tây Hi xem đống chiến lợi phẩm của mình, không khỏi ngây ngất sung sướng: “Tôi cảm thấy mình bây giờ như đang sống một cuộc sống hoàn toàn mới vậy”
Nói xong mới phát hiện bầu không khí có vẻ kì quặc, từ từ quay đầu lại, mới thấy một cô nữ phục vụ đang đứng cạnh bàn bọn họ, khuôn mặt cứng ngắc.
Lúc này cô mới nhớ ra bây giờ mình đang mang vẻ ngoài của Hạ Phùng Tuyền nhưng giọng nói vẫn là của Diệp Tây Hi.
Lại cộng thêm lời nói kinh dị lúc nãy khó trách cô phục vụ kia lại có phản ứng như gặp quỷ vậy.
Vì không muốn cô phục vụ kia cảm thấy bối rối khó hiểu, Diệp Tây Hi mỉm cười giải thích: “Chết, tôi lỡ mồm, tôi vừa mới đi phẫu thuật chuyển giới về…Phiền cô mang cho chúng tôi hai cốc nước trái cây được không?”
Cô phục vụ nọ nghe vậy hoảng sợ tột độ liền vội vã rời đi, Hạ Từ Viện nhìn Diệp Tây Hi một cái: “Vừa đi phẫu thuật chuyển giới ư?”
Diệp Tây Hi phẩy tay, nháy mắt nói: “Dù sao bây giờ tôi cũng đang là Hạ Phùng Tuyền mà.”
Hạ Từ Viện chống tay lên cằm, vui vẻ cười nói: “Cô thật độc đấy!”
“Đa tạ đã khích lệ!”
“Cô ngồi đợi tôi một tẹo nha, tôi đi trang điểm lại một chút.” Hạ Từ Viện vừa nói chân vừa thoăn thoắt hướng tới nhà vệ sinh.
Rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau mặt, sau đó thoa thêm ít phấn nền, da mặt càng trở nên mịn màng trắng hồng.
Nhìn mình trong gương, Hạ Từ Viện hài lòng gật đầu, thu xếp đồ đạc cất vào túi sách chuẩn bị ra ngoài.
Ai ngờ chưa ra được bên ngoài mấy bước, có một người đã đứng chắn ngay trước mặt cô.
Hạ Từ Viện ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân mặc âu phục, hào hoa phong nhã, khuôn mặt anh tuấn, rất chững chạc đầy khí chất. Phía sau cặp kính mỏng kia là đôi mắt giảo hoạt đang chăm chú nhìn cô.
Hạ Từ Viện trong lòng “Ầm, ầm” mấy tiếng, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại kịp thời, ánh mắt khinh bỉ: “Mộ Dung đại luật sư, thật là trùng hợp làm sao, chúng ta tình cờ gặp nhau ở chỗ này a~”
“Không phải là tình cờ, anh chính là cố ý đến tìm em đấy.” Mộ Dung Phẩm đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
“Tìm tôi? Việc gì phải tốn nhiều công sức như vậy chứ?” Hạ Từ Viện vô cùng khách khí nói.
“Cũng không có việc quan trọng lắm.” Mộ Dung Phẩm tháo kính ra “Chẳng qua là muốn đến nhắc nhở em thực hiện nghĩa vụ của một người vợ hiền mà thôi.”
“Nghĩa vụ? Ý anh là nói chuyện phiếm ấy hả?” Hạ Từ Viện hỏi.
“Không.” Mộ Dung Phẩm bình tĩnh nói: “Theo anh lên giường.” (ta thề sao nhân vật truyện này nói những câu kinh người mà mặt không đổi sắc là sao, nữ chính đều là tiểu bạch hết =.=)
Hạ Từ Viện lặng điếng người, sau đó bỗng nhiên hướng về phía ông chồng của mình nở nụ cười quyến rũ, rất xinh đẹp động lòng người, đủ để cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải thất thần hết nửa ngày.
Sau đó cô lại đột nhiên xoay người về phía sau co giò chạy, mặc dù đi đôi giày cao gót 7 phân nhưng tốc độ thì vẫn phải gọi là nhanh kinh người.
Bất luận là ai đi chăng nữa, khi gặp phải một tên sài lang định ăn tươi nuốt sống mình như thế thì tiềm lực ẩn giấu sẽ đều được bộc lộ hết ra ngoài.
Nhưng mà, chưa chạy được mấy bước, Hạ Từ Viện liền cảm thấy ngang hông bị một lực túm chặt— cô bị Mộ Dung Phẩm khiêng lên vai.
“Buông ra mau!” Hạ Từ Viện liều mạng giãy dụa.
“Anh đã cho em hai năm tự do rồi, em không cảm thấy như thế là quá đủ à?” Mộ Dung Phẩm không thèm để ý đến phản kháng của cô, trực tiếp vứt cô vào trong xe, đóng sập cửa xe, nổ máy rất to rồi nghênh ngang rời đi.
Trong quán cà phê bên này, Diệp Tây Hi ngó trái ngó phải, Hạ Từ Viện mãi vẫn chưa thấy xuất hiện, nhưng lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Du Giang Nam.
Hắn chậm rãi hướng chỗ cô mà bước tới.
Diệp Tây Hi trong lòng khiếp sợ, cho rằng hắn đã phát hiện ra mình, vội vàng quay đầu ra ngoài cửa sổ ra vẻ ngắm phong cảnh.
Nhưng mà Du Giang Nam lại bước tới cái bàn gần chỗ cô mà ngồi xuống.
Ở đó, có một người phụ nữ đã đợi rất lâu rồi.
Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, đường nét xinh đẹp, khí chất cao quý, trang phục không chê vào đâu được, làm cho người ta đoán không ra tuổi của bà ấy.
Bà ấy nhìn Du Giang Nam ngồi đối diện mình, một lúc sau thở dài rồi nói: “Mẹ cho rằng, con sẽ không tới.”
Du Giang Nam không nói gì.
Liễu Vi Quân cụp mắt xuống, dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, mùi cà phê ngào ngạt ấm nồng sộc lên “Nghe nói, dạo này con thường hay qua lại với Tư Nhân…Hai đứa muốn liên kết với nhau để đối phó với ông ấy sao?”
Du Giang Nam vẫn trầm mặc như trước.
Liễu Vi Quân nhẹ nhàng xoa hai bàn tay hắn, ôn nhu nói: “Giang Nam, hứa với mẹ, đừng tìm ông ấy trả thù được không?”
Du Giang Nam lẳng lặng nhìn bà ấy, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu lộ tý ty cảm xúc nào, hồi lâu sau mới trả lời: “Bà đang dùng thân phận là mẹ tôi để yêu cầu tôi…hay là thân phận vợ của ông ta?”
Liễu Vi Quân ánh mắt lộ ra sự ai oán: “Con vẫn còn hận mẹ ư? Nhất định không chịu tha thứ cho mẹ thật sao?”
“Giang Nam, không phải trước kia con rất nghe lời mẹ nói sao, lần này mẹ cầu xin con, vì mẹ mà đừng làm tổn thương ông ấy có được không?” Liễu Vi Quân nắm thật chặt đôi tay của con trai mình, những ngón tay thon dài, mảnh mai, mềm mại và trắng mịn.
Du Giang Nam cụp mắt xuống, hàng mi dài che kín đôi mắt ấy, không thấy rõ đó là ánh mắt gì: “Nếu bà có thể đáp ứng tôi một yêu cầu thì tôi sẽ bỏ qua cho ông ta.”
Liễu Vi Quân vội hỏi: “Yêu cầu gì, mẹ sẽ đáp ứng con.”
Du Giang Nam ngẩng đầu lên, chậm rãi nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Làm cho cha sống lại.”
Liễu Vi Quân ngây người, tiếp theo ánh mắt dần nguội lạnh, bà ấy bỗng nhiên thay đổi nét mặt, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Ngay từ đầu, ta không nên sinh ra ngươi thì tốt biết mấy.”
Ngay lập tức, bà ta rút tay ra, không nói thêm bất cứ câu nào nữa, xoay người rời đi.
ta đã trải qua ba ngày cuối tuần quá tệ, vs cái bọn Hairy-Heeled + Kleptomaniac + Tasteless giờ tâm trạng đã trở lại bình thường, edit sẽ vào quy củ hơn.
Chapter 20
Edit: habin
Một đợt gió lạnh thổi qua, tất cả những lời nói vừa rồi đều lọt vào tai Diệp Tây Hi hết.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ của Du Giang Nam, thật sự không ngờ tình mẫu tử của họ lại như vậy.
Nhìn về phía Du Giang Nam, hắn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Diệp Tây Hi bỗng cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Tây Hi nhỏ giọng đón máy: “Uy, Từ Viện, cô đang ở chỗ quái nào thế? Tôi chờ cô lâu lắm rồi á…Cái gì, cô bị Mộ Dung Phẩm bắt đi rồi?…Này, này!”
Còn chưa kịp nói thêm gì, đầu bên kia đã cúp máy, Diệp Tây Hi quyết định trở về tìm Hạ Phùng Tuyền thương lượng, đang chuẩn bị đứng dậy thì một người nào đó tự dưng ngồi xuống bên cạnh cô.
Diệp Tây Hi nhất thời hoá đá.
Du Giang Nam.
Hắn nhìn cô, nhẹ nhàng gọi: “Tây Hi.”
Nghe vậy, Diệp Tây Hi càng cảm thấy khiếp sợ hơn nữa: “Làm sao anh biết là tôi?”
“Tôi nghe thấy giọng cô lúc nãy nghe điện thoại.” Du Giang Nam nhàn nhạt giải thích, lại hỏi: “Là Hạ Từ Viện giúp cô hoá trang thành bộ dạng của Hạ Phùng Tuyền ư?”
Diệp Tây Hi gật đầu.
Du Giang Nam nhìn cô thật sâu, cái loại ánh mắt này vô cùng ấm áp yêu thương, nhưng Diệp Tây Hi nhìn lại thấy ẩn chứa một cảm giác nặng nề không thể chịu đựng được.
Cô vội vã dời ánh mắt đi hướng khác, lại nghe thấy Du Giang Nam hỏi: “Nghe nói…Cô sắp đính hôn cùng Hạ Phùng Tuyền?”
Diệp Tây Hi khoé miệng run run, thật sự không ngờ được những lời đồn thổi lại có uy lực lớn đến như vậy.
Cô đang định giải thích, định mở miệng nói nhưng lại dừng lại.
Như vậy cũng tốt, một tiếng nói vang lên trong đầu Diệp Tây Hi như vậy, nếu hắn cho là như thế thì hai người sẽ chẳng còn liên quan gì nữa.
Cho nên, cô mặc nhiên không phủ nhận.
“Cô yêu Hạ Phùng Tuyền sao?” Du Giang Nam hỏi tiếp.
Diệp Tây Hi lãnh đạm cười cười.
Du Giang Nam đột nhiên cầm lấy tay cô, Diệp Tây Hi cả người run lên, theo bản năng định rút tay lại.
Nhưng Du Giang Nam nhất định không chịu buông, ngược lại còn cúi đầu, chạm nhẹ môi vào mu bàn tay cô, chưa hôn vào đôi bàn tay ấy mà chỉ là chạm nhẹ mà thôi.
Giọng nói đầy vẻ mệt mỏi hắn nói: “Đừng rút tay lại…Tôi chỉ muốn cảm nhận hơi ấm một chút thôi.”
Diệp Tây Hi bỗng nhớ đến cảnh lúc nãy mẹ hắn rút tay ra khỏi hắn lạnh lùng, rồi đột nhiên sực nhớ đến cái đêm trong rừng cây ấy, hắn cũng từng nói: không sao, tôi cũng từng có ý nghĩ như thế…Nếu như tôi không sinh ra trên đời này, có lẽ sẽ tốt hơn, nhớ đến nụ cười cô đơn của hắn lúc ấy.
Chẳng biết tại sao, Diệp Tây Hi trong lòng có chút nhói đau.
Nếu như mình không có mặt trên đời này, có lẽ sẽ tốt hơn.
Lúc này, xung quanh truyền đến một đợt khí lạnh, Diệp Tây Hi quay đầu lại, lại nhìn thấy cô nhân viên lúc nãy đang bưng nước trái cây ra, nhìn hai người họ như những con quái vật, hai tay run rẩy.
Diệp Tây Hi hướng phía cô phục vụ đó gật đầu: “Đúng rồi, tôi không chỉ phẫu thuật chuyển đổi giới tính, bây giờ còn là đồng tính luyến ái.”
Diệp Tây Hi trở lại Hạ gia đã là chiều tối.
Hốt hoảng tháo lớp hoá trang ra, thay đổi trang phục của mình, vừa tới lầu dưới liền bị Hạ Phùng Tuyền gọi lại.
Cô nhanh chóng định thần lại, phát hiện ra Hạ Phùng Tuyền đang ngồi bên bể bơi, giả bộ bình tĩnh, cô bước tới gần, nói: “Từ Viện bị Mộ Dung Phẩm bắt đi mất rồi.”
“Tôi biết.” trên mặt Hạ Phùng Tuyền vẫn gió êm song lặng: “Chính tôi báo cho Mộ Dung Phẩm tới đưa Từ Viện đi.”
“Sao cơ?” Diệp Tây Hi kinh ngạc hoài nghi.
“Bởi vì cô ta vốn là vợ của hắn, cũng bởi vì,” Hạ Phùng Tuyền nhẹ nhàng liếc Diệp Tây Hi một cái: “Cô ta chưa xin phép đàng hoàng đã dẫn cô ra khỏi cửa.”
Diệp Tây Hi vội vàng giải thích: “Là tôi đã nài nỉ cô ấy đưa tôi ra ngoài mà, tôi thực sự ở đây chán muốn chết, đó không phải lỗi của cô ấy, anh mau đi đón cô ấy về đi!”
“Hừ, để cho cô ta bị Mộ Dung Phẩm giáo huấn một chút cũng tốt, hơn nữa, người mà cô nên lo lắng bây giờ là chính bản thân cô thì hơn đấy.” Hạ Phùng Tuyền có chút thâm ý nói.
Diệp Tây Hi kinh ngạc: “Anh nói thế là có ý gì?”
Hạ Phùng Tuyền chậm rãi nói: “Hôm nay, có người nhìn thấy tôi cùng Du Giang Nam ngồi trong quán cà phê ven đường, có vẻ rất thân mật, còn nói với phục vụ bọn ta là đồng tính luyến ái. Tin tức truyền đến, 7 ông chú bị làm doạ cho bệnh tim tái phát, đều được đưa đến bệnh việc hết rồi.”
Diệp Tây Hi trong nháy mắt tim cũng như ngừng đập, cô đứng lên cà lăm nói: “Vậy…vậy…tôi đến bệnh viện xem tình hình của họ một chút.”
Vừa nói vừa chuẩn bị chạy trốn, nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền túm chặt cánh tay, một phát kéo tuột vào hồ bơi.
Rất may là Diệp Tây Hi kĩ thuật bơi không tệ nên cô thuận đà lặn vào dòng nước, tìm cách thoát khỏi vòng kìm kẹp của Hạ Phùng Tuyền mà liều mạng bơi về phía trước.
Bơi được tầm 10 thước, Diệp Tây Hi lại cảm thấy chân phải mình bị túm rất chặt— cô vẫn bị bắt được.
Hạ Phùng Tuyền kéo chân cô, lôi cô trở lại, Diệp Tây Hi tự nhiên không cam lòng yếu thế, xoay người lại dùng hết sức bình sinh hướng tay hắn cắn một nhát. Hạ Phùng Tuyền né được, Diệp Tây Hi cắn cũng vô ích, vội vàng chui ra từ khe hở dưới cánh tay hắn bơi lên nhưng vẫn bị Hạ Phùng Tuyền ngăn cản.
Hai người cứ như vậy vật lộn tứ tung dưới nước, kết cục cuối cùng, Diệp Tây Hi nhịn không nổi, từ dưới nước trồi lên để hít thở, bị Hạ Phùng Tuyền kéo lại thành bể không có đường thoát thân.
Diệp Tây Hi lúc này mới chính thức cảm thấy nguy hiểm cận kề, Hạ Phùng Tuyền hai tay chống hai bên người cô bên thành bể, nhốt cô trong một không gian hẹp lại không thể động đậy.
Sắc trời đã tối, ánh sáng leo lét, chỉ còn sót lại phía chân trời vài đám mây của ngày tàn.
Hạ Phùng Tuyền đứng ngược hướng ánh sáng, không thấy rõ sắc mặt hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn, loại ánh mắt khiến người ta khó mà đoán được ý nghĩ của nó: “Cô hoá trang thành bộ dạng của tôi để đi gặp Du Giang Nam.”
Sử dụng câu trần thuật, mà không phải câu nghi vấn.
Diệp Tây Hi cứng ngắc liều mạng lắc đầu: “Bọn tôi chỉ là tình cờ gặp mặt thôi.”
“Cử chỉ vô cùng thân mật thì chính xác chuyện gì đã xảy ra?” Hạ Phùng Tuyền chăm chú nhìn cô.
Diệp Tây Hi im lặng, cô lúc này cũng chưa rõ chuyện gì đã phát sinh vậy.
Giọng nói của Hạ Phùng Tuyền ngày càng lạnh hơn: “Diệp Tây Hi, cô vẫn còn không hiểu ư?”
“Hiểu cái gì đây?” Diệp Tây Hi hỏi ngược lại.
“Hai người không thể ở cùng một chỗ.”
Diệp Tây Hi thở dài bất đắc dĩ: “Tôi biết, tôi biết, đã có rất nhiều người cảnh báo tôi rồi, tôi và Du Giang Nam là cừu gia, không thể giống như câu chuyện tình yêu của Romeo và Juliet được, tai tôi có điếc đâu mà nghe không thủng cơ chứ, mọi người còn sợ tôi trong lòng âm thầm tạo phản sao chứ, thiệt là…”
Nói xong, Diệp Tây Hi liền chuẩn bị leo lên, nhưng lại bị Hạ Phùng Tuyền một lần nữa lôi lại, đem cô chôn chặt trong ngực hắn.
Hắn hai tay ôm chặt hông cô, thật chặt khiến cho cô phải ngửa đầu lên nhìn hắn.
“Lý do của tôi không giống với bọn họ.” Hắn nói như vậy đó.
Diệp Tây Hi nuốt nuốt nước bọt: “Vậy chứ anh không cho bọn tôi ở cùng một chỗ là vì lý do gì?”
Hạ Phùng Tuyền nhìn cô thật sâu, một lúc sau, bỗng nhiên nói câu: “Ngu ngốc!”