Welcome to our forum
https://don9x.forumvi.com

Đăng kí tại đây để gia nhập cùng chúng tôi
=.=
Ngụ ngôn ST VOZ Social_network
Welcome to our forum
https://don9x.forumvi.com

Đăng kí tại đây để gia nhập cùng chúng tôi
=.=
Ngụ ngôn ST VOZ Social_network
Don 9X Forum (Don Style) Tham gia Don Group
Click Đăng Ký để tham gia cùng chúng tôi - Don 9X Forum





You are not connected. Please login or register

1Ngụ ngôn ST VOZ Empty Ngụ ngôn ST VOZ Sun Mar 10, 2013 10:17 am

<b>Bài viết</b> Bài viết :
1516
:
<b>Vàng</b> Vàng :
402112
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
83
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
02/07/2012
:
Don Huy

admin

admin

http://don9x.com
Nguồn: VOZ f17

Tại sao nhà mình không mua một chiếc ô tô hả bố?


Khi tôi còn là một đứa trẻ, đó là vào khoảng năm 1996, trong một lần đi du lịch với gia đình cùng phái đoàn.Chúng tôi đi trên 1 chiếc Toyota Hiace đời 1985. Bố tôi đã kể cho tôi nghe rất nhiều loại xe hơi khác nhau, từ 5 chỗ cho đến 16 chỗ một cách rành mạch. Tôi đã hỏi ông ấy: "Tại sao nhà mình không mua 1 chiếc ô tô hở bố?" Ông trả lời "Ô tô đắt lắm, nhà mình làm gì có đủ tiền mà mua hả con?" Tôi liền hỏi "Vậy khi lớn lên con có thể mua 1 chiếc ô tô được không?"Bố tôi trả lời "Được chứ, nhưng con phải học hành thật giỏi để kiếm được việc làm thì mới có thể mua được con à" Tôi lại hỏi "Thế tại sao bố và mẹ có học thức cao, bố là một trong những sinh viên giỏi nhất trong trường ĐH, bố còn là một kĩ sư chế tạo máy, nhưng bố và mẹ không thể mua được một chiếc ô tô?" Đến đây thì bố tôi băt đầu bối rối, rồi nói với tôi: "Việc của con bây giờ là học cho thật giỏi đi, sau này rồi tính..."

2Ngụ ngôn ST VOZ Empty Re: Ngụ ngôn ST VOZ Sun Mar 10, 2013 10:18 am

<b>Bài viết</b> Bài viết :
1516
:
<b>Vàng</b> Vàng :
402112
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
83
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
02/07/2012
:
Don Huy

admin

admin

http://don9x.com
Một đôi vợ chồng trẻ vừa đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng đang ăn điểm tâm, người vợ thấy bà hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi. "Tấm vải bẩn thật!" Cô thốt lên. "Bà ấy không biết giặt. Có lẽ bà ấy cần một thứ xà-bông mới thì giặt mới sạch hơn!"


Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn... im lặng. Thế là vẫn cứ lời bình phẩm ấy mỗi lần bà hàng xóm phơi tấm vải...


Một tháng sau, vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên nói với ông chồng:

- Anh nhìn kìa! Bây giờ thì bà ấy đã biết giặt tấm vải rồi... Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ ?


Người chồng đáp :

- Không... Sáng nay anh đã dậy sớm và đã lau tấm kính cửa sổ nhà mình đấy !

Trong cuộc đời cũng như thế : Mọi sự tùy thuộc sự sạch sẽ của khung cửa sổ, qua đó chúng ta quan sát các sự việc. Trước khi phê bình, có lẽ nên kiểm tra trước phẩm chất của cái nhìn của ta. Khi đó, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng sự tinh trong của trái tim người khác.

3Ngụ ngôn ST VOZ Empty Re: Ngụ ngôn ST VOZ Sun Mar 10, 2013 10:20 am

<b>Bài viết</b> Bài viết :
1516
:
<b>Vàng</b> Vàng :
402112
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
83
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
02/07/2012
:
Don Huy

admin

admin

http://don9x.com
Leonardo da Vinci vẽ bức "Bữa ăn chiều cuối cùng" (The last supper) mất bảy năm liền. Đó là bức tranh vẽ Đức chúa trời và mười hai vị tông đồ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Chúa bị Judas phản bội. Leonardo tìm người mẫu rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông chọn được một chàng trai 19 tuổi có gương mặt thánh thiện, một nhân cách tinh khiết tuyệt đối để làm mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt sáu tháng trước chàng trai, và hình ảnh Chúa Jesus được hiện trên bức vẽ.

Sáu năm tiếp theo ông lần lượt vẽ xong 12 vị tông đồ, chỉ còn có Judas, vị môn đồ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc, tương đương 16.96 đô la Mỹ và tương đương 254.400 đồng Việt Nam. Hoạ sĩ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đứng người bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất của chính mình...


Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng. Bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất, Vinci đều thấy rằng chưa đủ để bộ lộ cái ác của Judas. Một hôm, Vinci được thông báo rằng có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng được yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì hiếp dâm và phạm rất nhiều tội ác tày trời khác. Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mắt ông là một gã đàn ông nước da đen sậm với mái tóc dài bẩn thỉu phủ xoà xuống mặt, một khuôn mặt xấu xa, độc ác tự nó nói lên nhân cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá. Đúng, đây là Judas!Được sự cho phép đặc biệt của Đức Vua, người tù được đưa tới Milan nơi bức tranh đang được vẽ dở.


Mỗi ngày, tên tù im lặng ngồi trước Da Vinci và hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công viêc truyền tải vào bức tranh diện mạo của kẻ phản phúc. Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức vì phải đối mặt với cái ác một thời gian dài, Vinci quay sang bảo lính gác "Các ngươi đem hắn đi đi...". Lính canh túm lấy kẻ tử tù, nhưng hắn đột nhiên vùng ra và lao đến quì xuống bên chân Da Vanci, khóc nấc lên: "Ôi, ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư?" Da Vinci quan sát kẻ mà suốt sáu tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: "Không, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến cho ta từ hầm ngục ở Roma...". Tên tử tù kêu lên "Ngài Vinci... Hãy nhìn kỹ lại tôi! Tôi chính là người mà bảy năm trước ông đã chọn làm mẫu để vẽ Chúa Trời..."


Câu chuyện này có thật, như bức tranh "Bữa ăn chiều cuối cùng" là có thật. Chàng trai đã từng được chọn làm hình mẫu của Chúa Trời chỉ sau hơn hai ngàn ngày, đã tự biến mình thành hình tượng hoàn hảo của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử. Chính chúng ta là người lựa chọn số phận cho mình.

4Ngụ ngôn ST VOZ Empty Re: Ngụ ngôn ST VOZ Sun Mar 10, 2013 10:20 am

<b>Bài viết</b> Bài viết :
1516
:
<b>Vàng</b> Vàng :
402112
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
83
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
02/07/2012
:
Don Huy

admin

admin

http://don9x.com
Hai người cùng đi trên một vùng sa mạc.
Bỗng nhiên, không rõ chuyện gì đã xảy ra, và họ cãi vã, to tiếng với nhau.
Nguời bạn vì nóng tính , đã lỡ tay tát cho người bạn đồng hành của mình một cái.
Người bạn vừa bị tát, vừa xoa má, vừa viết xuống dưới cát một câu:
" Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi một cái."

Rồi hai người vẫn tiếp tục cuộc hành trình, cho đến khi cả hai đều tìm được một nguồn suối trong mát.
Mừng rỡ, hai người bạn nhào xuống tung tăng, bơi lội trong dòng nước mát này một cách vui thú.
Bỗng nhiên, có một người bạn hụt chân và chới với trong dòng nước, sắp bị chìm , thì người bạn kia bơi lại cứu được người bạn mình thoát nạn.
Sau khi lấy lại bình tỉnh, người bạn sắp bị chết đuối, khắc lên trên một phiên đá một dòng chữ:
" Hôm nay, người bạn thân của tôi đã cứu tôi thoát chết."
Người bạn ( đã tát và đã cứu bạn mình) ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao? Lúc tôi tát cậu một cái , cậu lại viết trên cát, và hôm nay tôi cứu cậu, cậu lại viết trên đá là vì sao???
Người kia trả lời:
- Khi nào ai làm cho ta đau, ta có thể viết trên cát, và nhờ những luồng gió tha thứ xóa mờ việc ấy đi theo thời gian.
Còn như ai đã đem lại cho ta những vui vẻ, hạnh phúc thì nên khắc vào đá, như vậy không có ngọn gió nào có thể làm phai mờ được.

5Ngụ ngôn ST VOZ Empty Re: Ngụ ngôn ST VOZ Sun Mar 10, 2013 10:21 am

<b>Bài viết</b> Bài viết :
1516
:
<b>Vàng</b> Vàng :
402112
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
83
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
02/07/2012
:
Don Huy

admin

admin

http://don9x.com
Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.

Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50."

Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"

Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"

Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó."

Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."

Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền."

Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."

Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"

6Ngụ ngôn ST VOZ Empty Re: Ngụ ngôn ST VOZ Sun Mar 10, 2013 10:21 am

<b>Bài viết</b> Bài viết :
1516
:
<b>Vàng</b> Vàng :
402112
:
<b>Danh tiếng</b> Danh tiếng :
83
:
<b>Tham gia</b> Tham gia :
02/07/2012
:
Don Huy

admin

admin

http://don9x.com
Gia đình nghèo kia có 3 người: Bố - Mẹ - và Con trai. Họ sống âm thầm và bình lặng trong một thôn làng hẻo lánh, người Bố lo đi làm thuê để kiếm cơm gạo nuôi gia đình, người mẹ lo việc bếp núc, trồng mấy luống rau, và chăm sóc đứa con nhỏ - báu vật lớn nhất của gia đình.

Một buổi trưa hè nắng nóng, người mẹ trên đường từ chợ về nhà chợt nhặt được một trái cam ai đó đánh rơi bên đường, cơn khát và mệt nhọc dường như tiêu tan; khi bà nghĩ đến miếng cam ngọt lịm và mọng nước từ ... Nhưng nghĩ đến đứa con ngoan ngoãn chẳng mấy khi được ăn hoa trái thơm ngon, bà liền lau sạch trái cam và cất vào túi.

Bước chân vào nhà, bà gọi:

- Con trai ngoan của mẹ, nhìn xem mẹ cho con gì đây này!

Đang học bài, cậu bé ngước đôi mắt trong veo nhìn trái cam như một báu vật: - Ôi, mẹ mua cho con ạ? Trái cam ngon quá, con cám ơn mẹ.

Người mẹ cảm động: - Con học bài ngoan, mẹ đi nấu cơm nhé.

Vừa làm công việc bếp núc, người mẹ vừa thầm cảm ơn ai đó đã vô tình đánh rớt trái cam để bà được tận hưởng niềm vui sướng hạnh phúc khi đã biết nhịn cơn khát và dành phần trái cam ngon ngọt cho con mình.

Còn cậu bé, vừa hít hà hương thơm dịu dịu, vừa ngắm nghía màu sắc vàng tươi của trái cam, cậu nghĩ: Mẹ thương mình biết bao khi mua trái cam ngon ngọt dường này, mình phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Chợt nghĩ đến Bố giờ này đang vất vả làm việc, cậu ngập ngừng đôi chút rồi nhẹ nhàng xé tờ giấy đôi trắng tinh trong tập vở, cậu vụng về nét bút: "Bố ơi, con yêu Bố lắm, chắc Bố đang làm việc mệt lắm phải không Bố, Bố ăn trái cam này cho đỡ mệt Bố nhá." Viết xong cậu mở trang giấy, gói trái cam rồi rón rén đặt ở góc tủ, nơi mỗi khi đi làm về Bố sẽ cởi áo khoác và cất mũ tại đó.

Chiều tối dần, người đàn ông cố giấu sự mệt nhọc khi bước chân vào ngôi nhà ấm áp của mình, cởi áo khoác ngoài, đặt mũ xuống, bỗng tay ông chạm phải một vật gì tròn tròn được gói trong tờ giấy vở. Mắt ông nhòa lệ khi đọc những nét chữ ngây thơ của cậu bé, ông hôn cả mảnh giấy và trái cam xinh xắn như muốn cảm ơn đứa con yêu quý. Nhìn xuống bếp, thấy vợ đang lúi húi công việc, ông thấy thương người phụ nữ nhỏ bé, suốt ngày bận rộn để chăm sóc cho hai bố con mà không bao giờ phàn nàn kêu ca, ông cảm thấy mình mang ơn nàng biết bao. Nhẹ nhàng đến bên cạnh và choàng tay ôm nàng, ông ghé tai nói nhỏ: Cám ơn em, cha con anh cám ơn em, anh cho em này. Và ông đưa trái cam cho nàng.
Người vợ bật khóc khi nhận ra đây chính là trái cam mình đã đưa cho cậu con trai...

Họ không biết đằng sau cánh cửa có đôi mắt trong sáng và nụ cười thật hạnh phúc khi cậu bé thấy bố mẹ đang ôm nhau với trái cam của mình trên tay.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất